“Ý của cô là gì?” Mọi người ở đây nãy giờ cũng nhốn nháo vì câu nói của cô.
“Nếu đã xem tôi là người được thần linh ban phước lành thì gọi Iran ra đây, tôi muốn hỏi anh ta vài chuyện” Cô nhìn Bella nói, cô biết người tên Iran này chính là con bài ngửa cuối cùng của bọn họ, nên đến bây giờ vẫn chưa dám cho anh ta xuất hiện trước mặt cô.
Bella do dự, hai bàn tay đặt trên đùi đan vào nhau. Bỗng lúc này, phía sau đám người này lại có một giọng nói ấm áp tựa gió xuân của một người đàn ông vang lên.
“Trừ việc giúp những người kia thoát khỏi mộng huyễn, cùng với các bí phương mà Akhtar đã trộm thì mọi việc đều được”
Dân chúng liền tách ra hai bên, một người đàn ông tuổi đời hẳn là còn rất trẻ đi từng bước về phía cô cùng Bella.
Anh ta trên người mặc cái quần dài, khoát vải bố. Nhưng khuôn mặt ấm áp, đẹp trai lại khiến người ta phải đắm chìm say mê. Tộc người Hunza chỉ nổi tiếng do có phụ nữ đẹp, đàn ông ở đây đều rất bình thường, dễ nhìn. Nhưng thật lạ người đàn ông này lại sở hữu một gương mặt rất đẹp rất thu hút tựa tiên nhân.
“Tôi biết, những thứ đó anh không hề biết một chút gì cả” Nhiếp Anh Lạc lại quẳng ra một câu khiến người kia phải kinh ngạc, chuyện này đến cả những người ở đây còn không biết thì tại sao…
“Xì, tôi không ngốc. Nếu như anh biết thì cô ta bây giờ còn có thể ở đây sao?” Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Iran cô liền lên tiếng. Không thể không nói người dân ở đây sống không toan tính, lừa lọc nên trông ai cũng đơn thuần, dễ dụ.
“Vậy cô muốn hỏi việc gì?” Chỉ thấy Iran nở một nụ cười hiếm thấy, ngồi xuống ghế bên cạnh cô.
“Anh cùng Bella đã làm tế đàn 3 năm qua, hẳn là biết rất rõ về những người bị hạ lưu ly mị hương đi” Nhiếp Anh Lạc cũng không khách khí mà hỏi thẳng vào vấn đề.
“Ừm, một chút. Những người trong số bao gồm một vài bang chủ của các bang phái tầm cỡ trung đang phát triển dần lớn mạnh ở bên ngoài, đây là tôi đã nghe được từ trong mộng huyễn của bọn họ biết được, tôi chỉ có thể nhìn thấy nhưng không thể nói chuyện với bọn họ như cô. Những người đó đều bị nhốt vào một căn phòng tối, đợi đến lúc cơ thể không có các chất dinh dưỡng, duy trì sự sống tự động sẽ không trở về nữa” Iran hiểu ý liền nói tất cả những gì mình biết.
“Còn cách nào có thể làm bọn họ thức tỉnh hay không?” Nhiếp Anh Lạc nhíu đôi mày thanh tú hỏi.
“Còn một cách cuối cùng, chính là Akhtar. Cô ta có nước thuốc có thể giải lưu ly mị hương, nhưng cô ta lại luôn mang theo ở bên người. Chính là trong chiếc vòng cổ ngọc ở trên cổ cô ta. Mỗi viên ngọc đó chính là một viên chứa thuốc nước” Nghe Iran nói bây giờ cô mới để ý, hình như là Akhtar có đeo một chiếc vòng trên cô thật, nhưng thật không ngờ thứ cô bỏ qua lại chính là thuốc giải.
“Tôi muốn hỏi một lần cuối cùng, ở đây ai chịu phó thác mạng sống cho tôi, tin tưởng tôi thì bước lên. Tôi cần một người phụ nữ có thân hình giống mình” Nhiếp Anh Lạc lại quay về phía đám đông hỏi.
“Tôi” Trong số đó liền có hàng loạt phụ nữ bước lên, nhìn thì có vẻ đều như cô nhưng tuổi thì hẳn là lớn hơn rất nhiều.
Đúng là, bọn họ thật sự tin vào thần linh, tin vào người được thần linh, tín ngưỡng của bọn họ lựa chọn. Cô chỉ biết thầm lắc đầu, nếu tập tục này mãi cứ duy trì thì bọn họ cũng sẽ sớm bị người ngoại tộc nham hiểm lừa mất.
Cô chọn ra một người trong số họ giống cô nhất, tìm tòi trong túi của mình. Cũng may lúc trước người quen của Nhiếp Khuynh Ngang mới bước vào ngành chế tạo mặt nạ da người, đã phóng khoáng làm rồi tặng cho cô cái mặt nạ y chang với khuôn mặt mình, nên bây giờ mới có cái để dùng.
“Một bên tường gỗ căn phòng đó, tôi đã cưa một cái lỗ cô chỉ việc tháo nó ra rồi chui vào, gắn lại như cũ là được. Giành những sức lực cuối cùng để đổ số sữa này vào miệng của bọn người đó, sớm thôi nhất định tôi sẽ cứu cô cùng bọn họ ra ngoài” Cô dặn dò kĩ lưỡng ôm lấy người phụ nữ sẽ thay mình vào trong cho cô ta một lời hứa.
“Được, tôi tin cô” Nói rồi cô ta cũng quay lưng chạy đi.
“Mọi người cũng trở về nhà cả đi” Bella cũng phất tay với mọi người.
Trời bên ngoài cũng đã gần sáng, bọn họ cũng cần phải nghỉ ngơi một chút.