Mọi khi tan làm ở công ty như thường lệ cô đều sẽ đứng đợi cùng anh trở về nhà. Nhưng hôm nay lại xảy ra khác biệt, anh bảo có việc riêng phải đi ra ngoài một lát kêu cô về nhà trước. Cô cũng vui vẻ đồng ý, ban đầu anh còn định sẽ gọi An quản gia đến rước cô về nhưng lại bị cô từ chối, cô muốn đi taxi để cho biết với người ta, anh sợ cô gặp bất trắc nên mới nhấn nút khởi động thiết bị định vị trên mặt dây chuyền hình lát cam được thiết kế riêng gần đây anh mới tặng cho cô.
“Em chờ anh về đấy” Nhón gót hôn lên má anh nở nụ cười ngọt ngào rồi xoay người xách túi đi.
Nhiếp Khuynh Ngang cũng nhanh chóng đi xuống tầng hầm lái xe đi.
Ngồi trên xe taxi dù cảm thấy lạ lẫm nhưng cũng không đến nỗi tệ. nó giống hệt như là được An quản gia chở đi hằng ngày nên cô không thấy khó chịu.
Nhưng có một điều cô để ý, cái tên tài xế taxi này rất kì quái. Cô tuy không nhìn hắn, bên ngoài ra vẻ rất không để ý nhưng trong lòng đã nâng cao cảnh giác. Vì hắn cứ liên tục nhìn cô qua kính chiếu hậu, mà khuôn mặt của hắn còn rất lạnh, lạnh lùng băng giá như là một tên sát thủ.
Nhưng có lẽ là do tâm lí cô dạo này thay đổi, nên trở nên khá đề phòng trong mọi việc. Khi xe taxi đã chở cô về đến cổng nhà, cô cũng an tâm hơn vì đến biệt thự thì ai cũng không thể động vào cô.
Bước xuống xe, tâm tình chỉ mới được thả lỏng thì phía sau gáy bỗng truyền đến cơn đau dữ dội, tầm nhìn tối dần, thân thể không theo ý mình nữa mà ngã xuống.
***
Mở mắt ra, cô lờ mờ nhìn khung cảnh xung quanh. Phía sau gáy vẫn còn đau nhói, cô nhăn mặt nhíu mày khó chịu.
“Tỉnh rồi đấy à?” Bỗng bên tai vang lên giọng nói của một người phụ nữ quen thuộc, quen đến nỗi tâm phải run lên, đầu óc tỉnh táo hẳn.
Khi đã nhận thức được mình đang ở một căn nhà đổ nát, đầy bụi tâm tình cô thoáng chốc rơi vào đầm nước lạnh. Nhìn lên người phụ nữ sang trọng ngồi trên một chiếc ghế tựa do thuộc hạ của bà ta mang đến cô cũng cười khẽ. Phía bên cạnh còn có 5 tên vệ sĩ đeo kính râm đứng nghiêm chắp tay.
“Bà nội nuôi, bà thật rãnh rỗi. Còn có thời gian ‘mời’ cháu đến tận đây để nói chuyện” Trong giọng nói còn có sự mỉa mai cùng cực. Đúng cô có thể bỏ qua tạm thời cho họ vì tình yêu nhưng nếu họ dám động đến cô ngay lúc này thì có chết cô cũng phải đâm cho bọn họ một nhát.
“Cô cũng giỏi thật đấy” Bạch Mai nhìn được cô đang mỉa mai mình chứ, nhưng bà ta đã già hơn cô bao nhiêu, lăn lộn ở đời còn sớm hơn cô vài chục năm thì ‘tức giận’ đối với bà ta là vô nghĩa.
“Ồ, vậy bà chỉ đưa tôi đến đây để nói điều vô nghĩa thế thôi sao?” Nhiếp Anh Lạc lúc này cũng đã đứng lên phủi phủi lớp bụi mỏng bám trên vạt váy.
“Cô thật cũng kiêu căng giống mẹ cô” Bà ta bỗng đá sang một chủ đề khác, mà chủ đề này lại khiến tâm tình cô dậy sóng. Bà ta nhắc đến mẹ của cô, bà ta còn dám có can đảm sao.
Cô im lặng, đôi mắt dần lạnh xuống khi nhìn đến bà ta. Bạch Mai khi bị đôi mắt đó chỉa thẳng vào người đáy lòng liền run lên. Giống, quá giống, năm đó khi đối diện với ánh mắt sắc lạnh này của Tuyết Ánh một thân khí thế trang nhã, cao sang hơn bà ta gấp bội khiến bà ta cảm thấy bản thân chỉ như một con kiến mà sợ hãi, còn có xen lẫn cả ghen tị.
Nhưng bà ta rất nhanh lấy lại bình tĩnh nhìn hai tên vệ sĩ ra hiệu. Bọn chúng liền xong đến nắm lấy hai bên cánh tay mà đạp thật mạnh xuống bắp chân khiến cô phải khuỵu gối thật mạnh xuống đất. Đầu gối vì không được bao bọc mà khi bị va đập mạnh xuống nền đất liền rách toạc ra rướm máu. Cô cắn răng nhịn đau đến khuôn mặt đỏ ửng kiên quyết nhìn Bạch Mai.
“Có muốn tôi kể cho cô nghe về thân phận bố mẹ ruột của cô không?” Hiển nhiên là Bạch Mai vẫn chưa biết được sự tồn tại của cô ngoài của phòng bệnh viện lúc đó.
“Tôi cũng thật rất muốn nghe năm đó vợ chồng bà đã làm gì?” Cô cũng nhanh chóng tiếp lời, giọng nói vì đau mà có chút run rẩy.
“Mày biết?” Bạch Mai kinh ngạc đứng bật lên, đôi mắt mở to nhìn cô.
Mặc dù cô không nói nhưng cái nụ cười nhếch một bên mép của cô cũng đủ khiến để bà ta hiểu ra. Bà ta cũng cười khinh bỉ:
“Vậy là mày muốn làm con trai tao yêu mày đến sống dở chết dở mà chính tay hủy hoại Nhiếp gia, giết bọn tao? Mày thật là còn non trẻ” Bạch Mai đương nhiên cũng không phải là bao cỏ, chỉ cần biết được điểm mấu chốt bà ta cũng có thể suy luận ra được tất cả mọi chuyện.
Cô híp mắt nhìn bà ta, quả thực lúc trước cô từng có ý định điên rồ này. Cũng phải thôi tâm lí của một thiếu nữ mới lớn chưa từng phải suy nghĩ tính kế ai thì làm sao có thể qua mắt được con cáo già Bạch Mai này chứ.
“Aizzz, nhưng mà hôm nay tao cũng chẳng muốn để mày sống sót trở về, dù mày biết hay không biết tao hẳn cũng phải kể lại tường tận quá trình bố mẹ mày chết như thế nào chứ. Để mà xuống dưới dễ bề hiếu kính đúng người” Bạch Mai không có ý định để cô sóng sót trở ra, bà ta đã sống đền từng này cũng đã rút ra được dù chỉ là một cái gai nhỏ mềm yếu cũng phải nhổ tận gốc, nếu không hậu hoạn do nó gây ra cũng sẽ không lường trước được.