Akhtar sai người trói Nhiếp Anh Lạc cùng tất cả bọn người Trần Tử Đình, Vu Vân Hi, Lãnh Hàn vào một cái cọc chắc chắn, cắm sâu dưới đất.
Nhiếp Khuynh Ngang thì bị ả trói chặt vào ghế ngồi. Chính mình thì ngồi vào một cái ghế tựa khác bên cạnh.
Một đống lửa lớn sáng rực ở giữa khiến cho không gian tối om hiện lên rõ mồn một trước mắt Nhiếp Anh Lạc.
Thân thể đau đớn, ngước đầu lên nhìn những người đang bị trói cùng mình, nhìn Nhiếp Khuynh Ngang trên ghế, bọn họ vẫn hoàn toàn trong trạng thái ngủ sâu. Lại nhìn qua những người dân, họ đã được người của Akhtar ‘lùa’ vào xếp thành từng hàng với đôi mắt trống rỗng, không có tiêu cự.
“Akhtar, bà già độc ác. Nếu lần này bà để tôi sống sót, bà nhất định sẽ rất hối hận đấy” Nhiếp Anh Lạc nói giọng thều thào, không có uy lực nhưng trong đó lại chứa sự tàn nhẫn khắc cốt ghi tâm.
“Đợi một lát thôi, tôi sẽ tiễn cô đi một đoạn bảo đảm sẽ không cô đơn đâu” Akhtar cười cười, đưa tay lên sợi dây chuyền ngọc trên cổ.
Đưa 7 viên chứa thuốc nước cho thuộc hạ, bảo bọn chúng đủ cho bọn Trần Tử Đình. Thuốc không có hiệu nghiệm ngay tức khắc mà phải mất đến 10 phút sau, bọn người đó mới lờ mờ thức tỉnh.
Vu Vân Hi vừa mở mắt muốn hoạt động gân cốt vì ngủ lâu thì lúc này mới giật mình, phát hiện bản thân đang bị trói chặt trên cọc. Những người khác cũng tương tự như vậy.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Vu Vân Hi chết khiếp khi nhìn thấy Nhiếp Anh Lạc người không ra người cũng bị trói chặt như họ.
“Anh Lạc tiểu thư” Trần Tử Đình gọi khi không thấy cô có phản ứng gì.
“Nhiếp tổng” Lãnh Hàn thì nãy giờ vẫn quan sát xung quanh tìm kiếm, khi đã xác định được vị trí của Nhiếp Khuynh Ngang anh ta lên tiếng.
“Ồn cái gì chứ?” Bỗng lại có tiếng phụ nữ.
Bọn người Lãnh Hàn lúc này mới để ý đến Akhtar đang ngồi vắt chéo chân, bàn tay tùy ý vuốt ve khuôn mặt của Nhiếp Khuynh Ngang.
“Akhtar, bỏ bàn tay dơ bẩn của ba ra ngay” Nhiếp Anh Lạc lúc này mới ngẩn đầu lên giận dữ, nhưng vì cơn đau nên giọng có chút rung, yếu ớt.
Akhtar bị mắng liền tức giận đứng dậy, đi về phía cô.
Chát
Chát
Chát
Liên tiếp ba bạt tay giáng thẳng xuống khuôn mặt vốn xinh đẹp, đáng yêu của cô.
“Chậc, ta còn chưa tính tội của ngươi đâu cô bé” Bàn tay ả đưa lên vuốt ve khuôn mặt Nhiếp Anh Lạc, rồi bất chợt nắm chặt tóc mà kéo.
“Ưm” Mặc dù đau nhưng Nhiếp Anh Lạc vẫn cứng đầu không để một giọt nước mắt nào rơi từ lúc bị đánh đến giờ.
“Akhtar, đừng có tự tìm đường chết” Lãnh Hàn nhìn không nổi nữa, lên tiếng nhắc nhở. Nếu mà để Nhiếp Khuynh Ngang thấy bảo bối nhà mình bị như vậy nhất định, đến nắm mồ cũng không có để ả ta an nghĩ.
“Vậy sao? Ta rất mong đợi người có thể giết ta đến đấy” Nói rồi ả ta thả tóc của Nhiếp Anh Lạc ra, rồi đi về lại phía ghế của mình.
“Đôi môi này đã từng hôn ai chưa nhỉ?” Ả ta đưa tay lên mơn trớn đôi môi mỏng bạc của anh, cười khẽ.
Nói rồi, lấy một viên ngọc chứa thuốc nước đưa vào miệng định mớm cho Nhiếp Khuynh Ngang. Nhiếp Anh Lạc nhìn thấy cảnh này, mà đồng tử co lại, trái tim run rẩy, cắn chặt môi.
Akhtar nhếch môi, từ từ chóng tay lên thành ghế hạ thấp đầu xuống.
“Anh Lạc, thứ đó vừa nãy cũng cứu bọn tôi sao?” Lãnh Hàn nhìn sơ qua cũng có thể hiểu được một chút, liền muốn đánh lạc hướng để cô không chú ý đến phía kia nữa.
“Chúng ta ngủ 4, 5 ngày rồi” Trần Tử Đình quan sát đồ mặc trên người, rồi lại nhìn sang Nhiếp Anh Lạc.
Cô cúi đầu, gật gật không muốn nhìn cảnh khiến mình nghẹt thở kia nữa.
“Cái gì cơ?” Vu Vân Hi nhảy đổng lên.