• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngồi trên ghế phụ, Nhiếp Anh Lạc yên lặng thẫn thờ nhìn khung cảnh trượt qua trước mắt.

“Nghỉ ngơi một chút, về đấy em lại phải đề cao tinh thần cảnh giác đối với Bạch Mai nữa đấy” Tần Tinh chuyên tâm nhìn đằng trước lái xe, nhưng cũng không quên cằn nhằn một câu.

Thấy cô không nói gì Tần Tinh cũng im lặng.

Xe bon bon chạy trên đường vắng rồi ra đến đường lớn đầy đèn neon ban đêm. Thành phố bên ngoài thật nhộn nhịp, xe cộ tấp nập nhưng không khí trong xe lại khiến người ta phải cảm thấy ngột ngạt. Bình thường Nhiếp Anh Lạc vui vẻ là thế nhưng khi gặp chuyện gì thì lại khác. Yên lặng, trầm tĩnh đến đáng sợ.

Chạy qua mấy con phố, cuối cùng chiếc xe rẽ vào khu biệt thự sang trọng.

“Dừng lại đi, để em tự đi vào” Xe còn cách cánh cổng biệt thự một đoạn rất xa, cô liền lên tiếng.

Tần Tinh cũng không nói nhiều mà tấp vào phần đường lề để cô đi xuống. Vì thân phận đặc biệt mà Tần Tinh không thể chở cô về tận nơi được.

“Khoan đã” Thấy cô chuẩn bị đóng cửa xe, Tần Tinh lấy sợi dây chuyền hình lát cam hôm qua trong lúc cứu cô bị rơi nên anh nhặt lại mới phát hiện đây là máy định vị vị trí.

“Sao không vứt nó đi” Cô đứng nhìn một hồi lâu trước bàn tay đang xòe ra đưa đến trước mặt sợi dây chuyền, rồi mới đưa tay lên miễn cưỡng cầm lấy.

“Anh đã kết nối với thiết bị định vị của nó, cài đặt cả thiết bị nghe trộm để phòng trường hợp khẩn cấp” Tần Tinh thấy cô cầm lên rồi, lại sợ cô sẽ vứt đi mà giải thích rõ ràng.

“Ừm” Đôi mắt cô bỗng lạnh xuống, xoay mặt đi một nụ cười tự giễu in hằn bên khóe miệng ‘Thế mà anh ta cũng không đi tìm cô. Nhiếp Khuynh Ngang, anh rốt cuộc có một chút tình cảm nào với em không?’. Cầm cự nước mắt cô đi một bộ một quảng đường dài về đến biệt thự.

Tần Tinh vẫn ngồi trên xe một lúc lâu, khi đã quan sát thấy cô đã đi rất xa đến bóng cũng không nhìn thấy nữa anh ta mới lái xe đi mất.

Vừa vào đại sảnh, An quản gia từ đâu đi đến chào hỏi:

“Anh Lạc tiểu thư, cô về rồi đấy à?” Nói rồi còn nhìn ra phía sau cô như tìm kiếm ai đó.

“Ông tìm ai à?” Nhiếp Anh Lạc nhíu mày nhìn ông ta, vết thương của cô đã bắt đầu đau rồi. Cô muốn nhanh chóng lên phòng sửa sang lại một chút. Vì cô chỉ bị thương ở những nơi có vải che trên người, còn mặc một bộ đồ mới dài tay nên có quan sát kĩ đến mấy cũng chỉ nhìn được một vài vệt xay xát bên ngoài.

“À, thiếu gia không cùng về với cô à?” Ông ta ngạc nhiên hỏi lại.

“Không biết” Nhắc đến tên của anh cô lại bực mình gắt gỏng, giờ này anh ta vẫn chưa về nhà, nhìn vẻ mặt của An quản gia hẳn là cũng không được Nhiếp Khuynh Ngang dặn dò đi tìm kiếm cô.

Xoay người đi lên phòng mình, nếu anh ta không có ở nhà cô nên về phòng sửa sang lại chờ đợi hắn về nói chuyện.

Nhưng đi đến cầu thang điện thoại trong túi khẽ vang lên, cô dừng lại lấy điện thoại mở vài cái. Nhíu mày nhìn địa chỉ trong điện thoại được một số điện thoại ẩn danh gửi đến. Dự cảm không lành đổ ập đến, cô quay lại hỏi An quản gia:

“Nhiếp… à không, ba của tôi hôm qua có về nhà không?” Nói từng câu từng chử mà trái tim cũng run theo.

“… chưa về lần nào” Ông ta suy nghĩ một lát mới trả lời.

Trái tim trong lòng ngực cô lại đập liên hồi, sự bất an ngày càng xâm chiếm đầu óc mụ mị của cô. Thân thể còn yếu mà phải đi một đoạn đường dài đến nhà cộng với tâm trạng bất an khiến đầu óc cô choáng váng như muốn ngất đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK