• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại do dự, cô đứng thừ mình trước cánh cửa 1314. Nếu là trước đây cô nhất định sẽ đẩy cửa dứt khoát đi vào trong xem Tần Tinh muốn cho cô thấy cái gì. Nhưng giờ đây cô lại do dự cực kì, tâm tình lại có chút xúc động.

Nhưng cuối cùng bàn tay nắm thẻ mở phòng vẫn là đưa lên. Âm thanh ‘tít tít’ trong không gian hoàn toàn vắng lặng ở bên ngoài càng khiến lòng người thêm rối rắm, cánh cửa bật ra. Qua khe cửa ánh sáng của đèn bên trong hắt ra bên ngoài, Nhiếp Anh Lạc chầm chậm hít thở thật sâu đưa cánh tay bé nhỏ lên đẩy cửa bước vào trong.

Còn chưa bước sâu vào trong cô đã ngửi thấy mùi trầm hương quen thuộc trên người anh, là do đích thân cô chưng cất nên dĩ nhiên còn sẽ có một mùi đặc thù riêng của nó. Nhưng nó bây giờ lại xen lẫn thêm mùi nước hoa nồng nặc của phụ nữ khiến trái tim cô nhói lẻn.

Không chừng chờ gì nữa cô nhanh chân bước vào sâu bên trong, bất ngờ đôi chân cứng ngắc, đứng yên lặng như trời trồng. Cảnh tượng trước mắt làm cho trái tim cô nhói lên từng hồi co rút.

Mà từ bên ngoài, không biết từ lúc nào mà rất nhiều phóng viên, nhà báo cầm trên tay máy ảnh xông thẳng vào trong. Lại không biết là vô tình hay cố ý mà có một người đi ngang còn chen lấn khiến cô đang đứng bất động thanh sắc bị đẩy qua một bên ngã ngồi xuống đất.

Tiếng máy ảnh ‘tách tách’ liên hồi khiến cho hai người lõa thể quấn chặt nhau trên giường nhíu mày thức dậy.

Nhiếp Khuynh Ngang đầu đau nhức mở mắt nhìn trần nhà, nhưng lại rất nhanh chóng phát hiện có điều gì đó không đúng. Nhìn qua bên cánh tay phải, Dương Dĩnh đang gối đầu trên cánh tay của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn, hiền dịu khi ngủ thật khiến người ta thấy yêu thích. Nhưng lại bị anh vô tình dùng một tay đẩy ngả lăn xuống đất.

Dương Dĩnh vốn đã thức dậy từ sớm, cũng đã biết có sự hiện diện của cô cùng nhà báo nhưng cô ta vẫn cố giả vờ ngủ say. Trong đầu đã tưởng tượng ra biết bao nhiêu là viễn cảnh xấu nhất sau khi anh tỉnh dậy, nhưng lại không ngờ anh vô tình đến mức có thể đẩy thân thể lõa lồ của cô nằm lăn ra đất không có một mảnh vải che thân, điều đó càng khiến cho bọn nhà báo xưa nay đều tự lượng sức mình cũng không nghĩ ngợi nhiều mà chỉa thẳng máy ảnh bấm chụp liên hồi ảnh nhạy cảm của Dương Dĩnh.

Nhiếp Khuynh Ngang chống tay ngồi dậy, thân trần hoàn mĩ được mềm che giấu thoắt ẩn thoắt hiện giờ đã tuột xuống để lộ ra từng khối thịt săn chắc. Khiến cho mấy nữ phóng viên, nhà báo cũng phải rạo rực, đỏ hết cả mặt

“Có còn muốn ở lại thành phố T này thì mau cút ra ngoài cho tôi” Anh đưa tay day day huyệt thái dương, giọng lạnh băng cất lên cảnh cáo.

Những người kia cũng biết sống chết dù có được Bạch Mai, cùng Dương gia che chở thì thế nào. Bọn họ có thể đấu lại một mình Nhiếp Khuynh Ngang sao, đáp án rất dễ trả lời chính là không được.

Người cũng dần tản ra bên ngoài, đến khi đã không còn ai anh như càm nhận được gì đó liền bỏ tay ra ngước lên nhìn về phía trước. Khuôn mặt trắng bệch, mệt mỏi của Nhiếp Anh Lạc hiện ra trước mắt, cô ngồi bệch dưới sàn nhà, đôi mắt long lanh ánh nước.

Tâm trí anh bỗng rối loạn, trái tim đập liên hồi, tận sâu đáy lòng luôn thúc giục anh nhất định phải giải thích với cô, nhất định phải như vậy.

“Cút ra ngoài cho tôi, về mà trốn sau lưng mẹ của tôi đi. Cô sẽ còn có thể nghỉ ngơi được vài ngày đấy”

Nhiếp Khuynh Ngang bá đạo đuổi ngay cái người đang còn trần như nhộng chỉ quấn một mảnh vải lúc nảy quơ được ôm lấy che thân mình. Nhưng cô ta lại cắn răng, cúi đầu dù sợ hãi nhưng vẫn không chịu đứng lên đi ra ngoài. Cô ta vẫn cần tự tôn, mặt mũi chứ. Dù đã để nhà báo vào đây chụp ảnh nhưng với điều kiện anh vẫn biết giữ mặt mũi cho bản thân, thương hoa tiếc ngọc,, nhưng đằng này anh lại vô tình đạp cô ra xuống đất để không những bọn phụ nữ thấy mà còn có đàn ông thấy cả thân thể của cô ta.

“Anh Ngang, anh không thể đối xử với em như vậy được. Em…” Nước mắt rơi lã chã, tiếng khóc nấc nghẹn đáng yêu khiến người ta phải rũ lòng thương xót.

“Tôi đối xử với cô thế nào, trong lòng cô tự biết. Còn bây giờ một là cút, hai là tôi sẽ bắn chết cô” Vừa nói anh vừa đưa tay ra đằng sau, bên dưới giường mà lấy ra một khẩu súng. Kể cũng là Nhiếp Khuynh Ngang từ sau khi mua lại khách sạn BF cũng có sở thích thích giấu súng trong mỗi phòng khách sạn. Cứ như vậy trong mỗi căn phòng đều sẽ giấu đi hai, ba khẩu súng rất kĩ. Có lần cô cũng hỏi anh về việc này, nhưng lại nhận được câu trả lời nhạt nhẽo ‘Anh thích thế, chẳng phải như vậy rất bí ẩn sao?” Mà mỗi lần như vậy cô thật muốn đè anh ra mà đánh. Súng là đồ chơi sao, có thể tùy tiện để trong phòng ở mà mình không biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK