“Anh Lạc à, em mau mau thu dọn về đi thôi, đừng có làm khó Phùng Nguyên anh nữa có được không?” Phùng Nguyên đứng một bên giường bệnh nhìn cái người đang ngồi trên giường không chịu trở về.
“Anh ta cứ nhất quyết phải bắt ép em như vậy à?” Anh Lạc bực dọc.
Hai người cứ người một câu lằng nhằng mãi một lúc lâu vẫn chưa giải quyết được gì. Thanh Khê đứng bên cạnh mà chỉ muốn đi tới đánh cho Phùng Nguyên một trận, quen biết cô lâu như vậy lại không biết cái tính cứng đầu này cũng chỉ có Nhiếp Khuynh Ngang mới có thể trị, hắn đứng khuyên mãi như vậy cũng chỉ như bát nước đổ đi.
“Ây da, hôm nay anh đến trễ vì…” Bỗng ngoài cửa phòng bệnh được ai đó mở ra, sau đó là âm giọng trầm đặc trưng của Cố An Ngôn, nhưng khi nhìn thấy có Phùng Nguyên đứng bên cạnh giường của cô liền im bặt.
“Cố tiểu thiếu gia, hôm nay phiền phức cậu một chuyến rồi. Vì Anh Lạc đang chuẩn bị về nhà nên mong cậu cũng trở về nhà càng sớm càng tốt đi ạ” Phùng Nguyên trở về với dáng vẻ nho nhã đứng thẳng, lưng hơi khom.
“Phiền phức gì chứ, để tôi tiễn em ấy về” Cố An Ngôn lúc này mới phất phất tay ý bảo không sao rồi cầm giỏ cam đi đến bên giường của cô.
“Hừm…” Phùng Nguyên hừm nhẹ nhìn Cố An Ngôn rồi quay qua tính mở miệng lãi nhãi với cô nữa thì Anh Lạc giơ tay lên đánh vào vai anh ta một phát rõ đau.
“Biết rồi, anh nên sinh ra làm phụ nữ chứ không phải đàn ông đâu”
Phùng Nguyên tự dưng bị mắng là phụ nữ thì ngơ ngác nhìn cô không hiểu gì sất. Còn Cố An Ngôn thì mím môi, nín cười đến khuôn mặt đỏ ửng. Con bé này đã không chửi thì thôi, cứ chửi là lại độc mồm độc miệng.
…
Phùng Nguyên ngồi lên ghế lái, Thanh Khê ghế phụ còn Anh Lạc cùng Cố An Ngôn thì ngồi ghế phía sau.
Xe chạy thẳng tắp trên đường cao tốc, Phùng Nguyên lâu lâu lại nhìn vào kính chiếu hậu để dễ bề quan sát hai cái con người phía sau, nếu như không phải vì Anh Lạc bảo để Cố An Ngôn đi theo thì anh ta nhất định sẽ đá cái tên nhóc đó đi, biết bao nhiêu lần rồi, vì cậu ta mà Phùng Nguyên anh phải hứng tất cả những trận giấm chua bị đổ của Nhiếp tổng chứ.
“Này trở về đó nếu em cần gì cứ liên lạc với anh” Cố An Ngôn nhỏ giọng dặn dò Anh Lạc.
“Em thì cần gì chứ” Cô chỉ cười nhạt rồi tựa ra sau ghế, nhắm mắt.
“Chuyện gì cũng được, nếu em muốn trốn thoát khỏi Nhiếp gia anh cũng sẽ bằng lòng bảo vệ đưa em đi” Cậu ta lại rối rít nói sợ cô ngủ mà không nghe thấy.
“Anh thì có thể sao?” Anh Lạc mở mắt liếc cậu ta.
Cố An Ngôn im lặng, quả thực cậu ta không có năng lực đưa cô đi nếu như Nhiếp Khuynh Ngang cứ giữ khư khư như vậy. Ngay cả Cố gia cũng là một điều khó khăn.
Thấy cậu ta im lặng, Anh Lạc chỉ có thể cười khẽ anh ta quả thật là một chàng trai tốt, nhưng cô lại không muốn lợi dụng tình yêu thuần khiết này của cậu ta, cũng không muốn Cố An Ngôn ôm hi vọng đối với mình.
“Anh không cần làm gì cả, đừng xen vào chuyện của em với nhà họ Nhiếp” Cô vỗ vai cậu ta, xe cũng vừa đến nhà.
Dừng lại trước cổng, cô mở cửa bước xuống xe rồi quay lại bảo:
“Thanh Khê, cô chở anh ấy về hộ tôi”
Nói rồi quay đầu đi mất, chỉ để lại Cố An Ngôn định níu lấy tay cô muốn nói điều gì đó.
Khi Anh Lạc cùng Phùng Nguyên đã đi vào trong, Cố An Ngôn mới tiếc nuối đóng cửa lại.
“Ngu ngốc” Nhìn vẻ mặt của cậu ta mà Thanh Khê bĩu môi mắng.
“Này, tôi nhịn cô lâu lắm rồi đấy nhé. nhìn tướng mạo chắc là nhỏ hơn tôi nhưng tại sao lại cứ thích kiếm chuyện với tôi vậy hả?”Vẻ mặt cậu ta nhanh chóng biến hóa, tức giận nhăn mặt không biết vì sao người phụ nữ này lại cứ khiến cậu ta phải khó chịu.
“Tôi còn lớn hơn anh vài tháng đấy Cố tiểu thiếu gia” Nhếch đôi môi xinh đẹp, Thanh Khê đánh vòng vô lăng rẽ vào khu nhà của Cố gia.
“Cô đừng có mà lừa tôi” Cố An Ngôn nghi ngờ lườm Thanh Khê.
Cô ta cũng chỉ có thể nhúng vai tùy cậu ta muốn nghĩ sao thì nghĩ.
Cũng phải thôi Thanh Khê bình thường nhìn thì mạnh mẽ, cứng cáp nhưng khuôn mặt trẻ thơ búng ra sữa lại bán đứng cô ta, nhìn xinh xắn cứ như còn nhỏ hơn cả Anh Lạc.
***