“Lạc Lạc…” Người đàn ông ngũ quan sắc sảo, cương nghị ngồi trên ghế sofa, chân vắt chéo vừa thấy một cô nhóc trắng trắng mềm mềm bước vào nhà liền lên tiếng gọi.
Cô nhóc xinh đẹp, đôi mắt linh động nhìn thấy anh liền vui vẻ cười.
“Papa” Giọng nói ngọt ngào như rót đường vào tai.
“Lại đây” Nhiếp Khuynh Ngang đưa tay lên ngoắt cô bé lại, chất giọng trầm ấm cùng với vẻ ngoài yêu nghiệt càng làm cho con người ta dễ say.
Nhiếp Anh Lạc thơ thẫn nhìn anh, mặc dù là cô đã ở cùng papa từ lúc mới biết nhận thức đến giờ nhưng vẫn là cứ hay bị vẻ đẹp trai của papa làm cho mụ mị.
Nhưng sau đó cũng bừng tỉnh đại ngộ mà chạy xà vào lòng anh. Không biết vì sao Nhiếp Khuynh Ngang rất thích ôm cô, xoa đầu cô làm những cử chỉ thân thiết, lúc đó cô sẽ đặt lên má của ông ấy một nụ hôn. Ngày bé cô cứ nghĩ điều đó rất bình thường nhưng đến năm lên cấp hai cô đã nhận ra có điều gì đó khác thường mà cô lại không nghĩ ra được là khác thường ở điểm nào.
Nói ra thực dỡ hơi chứ hồi đó vì chuyện này mà lúc đấy cô đã nhốt mình trong phòng bỏ ăn bỏ uống, cũng bỏ học mấy ngày chỉ để suy nghĩ chuyện này. Nhiếp Khuynh Ngang cũng không biết cô suy nghĩ gì rất lo lắng, cô nhớ lúc đó papa đã cho người phá cửa phòng cô xông vào, thấy cô bình an, ông ấy mới ôm cô vào lòng, thở phào.
Lúc ấy, hai người đã ngủ cùng trên một chiếc giường và đó cũng là lần duy nhất anh ngủ cùng cô, anh phải gặng hỏi mãi mới khiến cô nói ra được suy nghĩ của mình. Anh chỉ phì cười véo mũi cô bảo:
“Papa thương con gái, cưng nựng con gái của mình không được sao?”
“Nhưng Lạc Lạc nghe bà nội Khiếp nói rồi, con không phải con gái ruột của papa” Cô bé uất ức ụp đầu vào ngực anh.
“Ngốc, con mãi là cục cưng của papa có biết chưa hả, mặc kệ mọi người nói gì, từ ngày papa nhận nuôi con thì papa chính là gia đình duy nhất của Lạc Lạc”
Thế là từ đó lại bình thường trở lại, hằng ngày anh đều sẽ ôm con gái, hôn lên trán cô bé, đặc biệt anh rất thích véo hai cái má trắng trắng mềm mại như bánh mochi của Nhiếp Anh Lạc. Còn cô sẽ đáp trả lại papa một cái thơm lên má, mà người làm cùng tất cả mọi người cũng đã xem việc này là chuyện rất hiển nhiên nốt.
Anh ôm cục bông mềm mại trong lòng, vuốt ve mái tóc, phì cười, nụ cười rất dịu dàng, rất ấm áp, nụ cười mà trước nay chỉ duy nhất dành cho cô bé:
“Hôm nay, khai giảng thế nào?”
“Rất vui nha, mà papa này” Cô bé dụi dụi đầu làm nũng.
“Sao thế?” Anh nhướng mày, thấy con nhóc tinh ranh này mà làm những hành động này thì chỉ có xác định.
“Lúc nãy, con có lỡ nghịch dại ạ” Đôi mắt to tròn long lanh nhìn anh.
Thấy anh im lặng, nhíu mày chờ mình nói tiếp, cô bé lại dè dặt:
“Con lỡ đóng cánh cửa phòng học làm kẹt váy của cô hiệu phó ạ” Con bé xoa nắn ngón tay, đầu cúi thấp nhìn muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu.
“Ai dạy con làm như thế?” Anh nhíu mày, con gái anh nuôi anh biết, nó ở với anh thì như thế nhưng ra ngoài lại khác, nó sẽ không tự dưng đi làm mấy cái việc vô bổ, nhàm chán như thế.
“Con tự làm…” Vẻ mặt chột dạ, lúng túng.
“Cô ấy rất tức giận, bảo con ngày mai phải gọi papa đến, nếu không thì chuẩn bị nhận thông báo đuổi học của nhà trường đi” Nói một tràng như là mình vô tội.
“Ma…” Còn chưa nói hết, bé con trong lòng đã nhảy phóc lên mà chạy thật nhanh vào phòng.
Anh đen mặt nhìn theo bóng lưng Nhiếp Anh Lạc.
Chột dạ, nhất định là đang chột dạ…
Anh nhấc máy lên gọi, chỉ sau một tiếng ‘tút’ đầu dây bên kia đã bắt máy. Anh không để người bên kia kịp lên tiếng mà cắt ngang:
“Điều tra xem hôm nay Lạc Lạc ở trường đã xảy ra chuyện gì”
Chỉ quăng cho trợ lí Phùng Nguyên bên kia một câu ra lệnh rồi cúp máy. Mà anh ta lại đang ở mỏ khoáng thạch Nam Phi kiểm tra tiến độ liền cứng đờ người.
‘Ông chủ à, kiếp trước chắc tôi nợ anh nhiều lắm a~’