“Ba à, con gái về rồi đây. Ba có nhận ra con gái của ba không, có phải là còn đẹp hơn cả mẹ lúc trước không?” Cô gái vận một thân đồ bó sát màu đen xinh đẹp, quyến rũ.
“Tự luyến” Người đàn ông bên cạnh trề môi khinh bỉ.
“Chẳng phải thế sao?” Cô gái liếc đôi mắt sắc sảo nhìn anh ta.
“Phải, phải em là xinh đẹp nhất được chưa?” Anh ta gật gật đầu cưng chiều vuốt tóc cô gái.
Cô gái chỉ hừ lạnh rồi nhìn lên tấm ảnh của người đàn ông có phần khí khái trên bia khắc.
“Mẹ và dì hiện chưa thể về đây được, ba hãy ráng đợi một thời gian ngắn nữa nhé” Nói xong cô đặt bó hoa tử đinh hương – loại hoa mà bố mẹ cô rất thích lúc còn trẻ cũng là nhờ nó đưa bọn họ đến với nhau.
“Bun, đi thôi” Cô gái xoay người gọi trợ lý nam người ngoại quốc da trắng, mắt xanh, điển trai của mình ở phía sau.
“Này, này. Em không thể tử tế gọi anh đi nữa à?”
“Chẳng phải anh đã đi theo rồi sao, việc gì phải gọi nữa” Chẳng quan tâm người đàn ông kia bà đi thẳng.
Đi dọc theo con đường dẫn ra ngoài, chợt cô gái như nhìn thấy gì đó mà ngừng lại, kéo tất cả mọi người cùng nấp, nhìn về hướng người đàn ông đang đứng cúi đầu, tự mình lau sạch bia khắc.
Nhiếp Khuynh Ngang đưa tay lau sạch những mảng bụi, rồi đứng lên chứ không hề nói một lời nào. Cứ thế đứng dưới nắng, mồ hôi đã lấm tấm trên trán nhìn hình ảnh người con gái mình yêu.
“Ngang à…” Bạch Mai để người che ô đi đến bên cạnh anh gọi.
“Bà đến đây làm gì?” Khí lạnh trên người anh nhanh chóng tản mát ra, ở cái thời tiết nắng bức này vậy mà người ta cũng phải lạnh sống lưng khi đứng gần anh.
“Mẹ đến đây thăm con bé” Bà ta nhìn về phía bia mộ khắc rõ tên Nhiếp Anh Lạc trên đó cười khẽ rồi để người của mình đưa bó hoa toàn cam đặt bên cạnh nhánh hoa hướng dương của anh. Cũng thật là hao tâm tổn sức, biết cô thích cam nên mới đưa bó hoa này đến.
Nhiếp Khuynh Ngang thấy vậy cũng không nói gì mà quay lưng đi, nhưng đi được vài bước lại dừng lại nhưng không quay đầu mà lạnh giọng:
“Sau này, bà đừng đến đây nữa. Cô ấy mà thấy bà… thì sẽ không vui”
Không để Bạch Mai nói thêm lời nào anh nhanh chóng bước đi thẳng.
“Hừm, chết rồi mà vẫn có thể câu mất hồn của con trai ta, đúng là lợi hại mà” Sau khi anh đi xa bà ta cũng chưa đi mà nán lại nói một câu rồi mới đi.
Cô gái cùng người đàn ông lúc nãy cũng từ góc khuất đi ra, lại gần chỗ khi nãy Nhiếp Khuynh Ngang cùng Bạch Mai đứng mà nhìn.
“Này, bọn họ còn nhanh chóng làm hẳn cho em một cái bia khắc cả tên trên đó nữa này” Người đàn ông nhìn thấy người trên bức ảnh giống hệt cô gái của hai năm trước liền cười đùa.
“Cố An Ngôn, anh đủ chưa. Anh hiện tại có thể tự đi kiếm ở một nơi nào đó đi, chắc ông bà ngoại, bố mẹ của anh cũng đang ở đây thắp cho anh nén nhanh đấy” Anh Lạc đá cho tên kia một cái, lại nói:
“Vả lại, em không phải họ Nhiếp, em họ Trang” Không hiểu tại sao đã hai năm rồi, hai năm qua cô đã từng ngày từng phút cố gắng quên đi anh, đã thành công rồi mới dám trở về nước đối mặt. Nhưng hiện tại, khi nhìn thấy anh bằng da bằng thịt, trông anh càng cứng rắn, lại tang thương hơn, quầng thâm đã dày, đôi mắt hằn những tia máu, ốm hơn lúc trước một vòng lớn lại khiến trái tim cô đau đớn, như bị bóp nghẹt.
Bịch
Bỗng phía sau hai người họ có tiếng rơi của đồ vật, bọn họ giật mình quay lại tưởng là Bạch Mai trở lại ai ngờ lại thấy Cố Sinh, Lâm Đồng, Cố Lam, Cố Tây đều có mặt đang ngơ ngác nhìn bọn họ.
“Anh nói xem, bọn họ có bị hù chết không?” Anh Lạc đẩy đẩy cánh tay Cố An Ngôn.
“Ha ha, cứ nhìn cái bộ dạng của bọn họ là biết bọn họ như thế nào. Em nói anh có nên chạy đi ngay bây giờ trước khi họ bình tĩnh lại mà đánh chết anh không?” Cố An Ngôn cười gượng, như nghiến răng nói.
Suốt hai năm nay bọn họ chưa từng liên lạc về đây, nên ai cũng tưởng bọn họ đã mất trong trận nổ xe lúc đó rồi.
Lâm Đồng cùng Cố Lam sực tỉnh lại trước nước mắt ngắn nước mắt dài mà chạy lại ôm lấy Cố An Ngôn khóc nức nở. Lâm Đồng lại còn quay sang ôm cả Anh Lạc mà khóc.
Chờ cho con gái cũng vợ nhà mình bình tĩnh, Cố Sinh mới bước lại gần nói:
“Giờ thì có thể trở về nói xem hai đứa các ngươi làm gì trong hai năm qua chưa hả?”
“Dạ… dạ” Cố An Ngôn bị bố cùng ông ngoại của mình nhìn đến sợ hãi, co rúm lại.
Anh Lạc chỉ mỉm cười, Cố Sinh cùng Cố Tây tuy nhìn bên ngoài thì bình tĩnh như không có chuyện gì nhưng khi nhìn kĩ vào ánh mắt sẽ thấy sự vui mừng rõ rệt trong đấy của bọn họ. Đây mới chính là gia đình, là người thân chân chính. Khi mẹ cùng dì cô gặp lại cô cũng y như vậy, bọn họ vui mừng ôm lấy cô khiến cô cảm nhận được hơi ấm mà bản thân còn thiếu sót trong 19 năm cuộc đời.