• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh không kiêng nể ai đi đến nắm lấy tay nhỏ của cô rồi kéo đi, trước khi đi anh còn bỏ lại một câu:

“Mẹ cùng các dì nên xem lại lời nói đi”

Ngồi trên xe trở về nhà,

“Papa có biết lí do vì sao ông bà nội lại ghét con như thế không?” Cô cúi đầu, nhìn có vẻ rất đáng thương nhưng không ai có thể biết cô đang suy tính việc gì.

“Ba… Không biết” Anh giống như định nói rồi lại thôi, điều này lại làm cô chắc chắn.

Nhiếp Khuynh Ngang cô đang ngắm phong cảnh bên ngoài một cái rồi thôi.

Mà lúc này suy nghĩ trong đầu của Nhiếp Anh Lạc lại miên man, khi nãy lúc được anh kéo ra ngoài cô đã vô tình nhìn thấy đôi mắt ác độc của Bạch Mai, cô sợ bà ta sẽ không kiêng nể, đợi chờ nữa mà dứt khoát giải quyết mình. Cô bây giờ chỉ có một mình, chưa thể đấu lại bọn họ, vậy thì kế hoạch để Nhiếp Khuynh Ngang yêu cô phải thực hiện nhanh chóng hơn nữa.

Nhắm mắt, thở dài…

Quả đúng như suy nghĩ của cô, Bạch Mai sau khi về đến nhà liền vào thư phòng bàn tính với Nhiếp Hùng:

“Anh nhất định phải diệt cái tai họa ngầm đó nhanh chóng đi, hôm nay Khuynh Ngang đã dám vì bảo vệ nó mà nói với em những lời như vậy”

“Chúng ta đã phái bao nhiêu người đến giết nó từ lúc nhỏ chẳng phải đều bị đứa con trai yêu quý của em bảo vệ, ngăn cản cả sao?” Nhiếp Hùng liếc nhìn bà ta, chẳng phải sao từ lúc Nhiếp Khuynh Ngang đưa cô về nhà nuôi, bọn họ đã muốn tiêu diệt ngay nhưng cứ phái ra bao nhiêu người liền bị người của Nhiếp Khuynh Ngang giết bấy nhiêu lâu dần cũng chán nản tần số phái người ra cũng ít đi đến không còn nữa.

“Tối nay cứ phái Tần Tinh đi, em sẽ gọi thằng nhóc kia về” Tần Tinh là sát thủ giỏi nhất dưới tay Nhiếp Hùng, anh ta được nhận nuôi năm 7 tuổi cũng là sau khi Nhiếp Khuynh Ngang nhận nuôi Nhiếp Anh Lạc, được đào tạo nghiêm khắc trong 18 năm qua để trở thành một sát thủ chuyên nghiệp đứng đầu quản lí người của Nhiếp Hùng. Tuy vậy, vẫn chưa có ai biết được thân phận lẫn con người thật của anh ta nhưng Nhiếp Hùng cùng Bạch Mai lại rất có lòng tin với sự trung thành của anh.

“Phái Tần Tinh đi sao, liệu có vấn đề gì không, hắn là con bài cuối cùng của chúng ta rồi đấy” Nhiếp Hùng khó xử, ông nuôi dưỡng sát thủ một phần cũng là để sau này gặp chuyện họ sẽ là ‘cái khiên’ che chắn cho ông ta, nhưng ông ta vẫn cứ phải tốn đến mấy chục người đổ dồn vào việc ám sát con bé kia.

“Anh yên tâm, Tần Tinh không như những kẻ vô dụng của ông trước đó, hắn ta có năng lực, chẳng phải anh là người biết rõ nhất sao?” Bạch Mai thấy ông do dự lại xoắn xuýt cả lên.

Ông ta im lặng, Bạch Mai biết là mình đã được như ý nguyện rồi liền cầm điên thoại gọi ngay cho Nhiếp Khuynh Ngang:

‘Ngang, lâu rồi con không về đấy. Hôm nay về nhà dùng bữa đi’

‘Được ạ’

‘À, đừng có dẫn theo con bé kia về, ta nuốt không trôi cơm’

‘Bố mẹ định giở trò gì nữa à?’

Giọng nói đầu bên kia của anh không nóng không lạnh nhưng nó có thể là một thanh giáo sắt nhọn đâm vào lòng người.

‘Hừ, đúng rồi chúng ta đâu bằng một cọng tóc của cô ta, vậy thì cứ dắt nó về đây’

Nói rồi dập máy, bà ta chỉ là giả vờ tức giận, Nhiếp Khuynh Ngang nhất định sẽ không dắt cái ‘của nợ’ kia về. Nói chung là không phải vì sợ bà không vui mà là sợ con bé kia gặp bà sẽ lại buồn rầu nên mới như vậy.

“Được rồi đấy, lão Hùng”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK