Cũng may Nhiếp Khuynh Ngang dạo gần đây hình như đang giải quyết việc gì đó rất bận nên cũng không xuất hiện trước mặt, khiến cô buông lỏng tinh thần bớt một phần, vốn dĩ cô cũng không muốn chạy trốn vì có chạy cũng không thoát, cô lại không có ai có thể nhờ cậy được.
Cố An Ngôn rất lâu rồi không thấy dạo gần đây năng suất đến bệnh viện thăm cô cũng nhiều. Anh ta giống như rất rãnh rỗi đến đây từ lúc sáng sớm đến tối muộn mới về. Mà cô cũng không thấy phiền vì việc có Cố An Ngôn ở đây, thêm người thêm vui, cô biết anh ta thích mình chứ nhưng cô cũng không thể làm gì hơn. Không thích chính là không thích, không có lí do gì cô phải đáp lại cả, cũng chỉ biết âm thầm tỏ thái độ của mình thôi.
“Này, nể tình ngày nào anh cũng đến thăm em từ sáng đến tối, mà em cứ nằm lì trên giường như thế, có phải em nên báo đáp anh một chút, dắt anh đi dạo đi” Cố An Ngôn cầm quả táo trên tay vừa mới rửa sạch, chuyên chú cắt cho cô lèm bèm.
“Ai mời anh đến, em đang trong thời kì nghỉ ngơi, anh lại đến đây bảo em dắt anh đi dạo. Thế rốt cuộc em là bệnh nhân hay anh mới là bệnh nhân đây hả?” Anh Lạc nằm trên giường mà ngày nào cũng nghe anh ta hát tuồng một câu mãi cũng phải phát khùng.
“Em nói hay nhỉ, chúng ta dầu gì cũng là chỗ quen biết lâu năm. Anh phải đến thăm em mỗi ngày, thì em cũng phải đáp lễ lại anh chứ” Anh ta đúng tình hợp lí, nhét miếng táo vừa cắt ra vào miệng cô.
Cô lườm anh ta, rồi nhìn về phía Thanh Khê, đầu óc lại nổi lên một tầng muốn trêu đùa. Nghĩ là làm cô giơ ngón tay trỏ quắt quắt Cố An Ngôn lại gần ý bảo muốn nói nhỏ chuyện gì đó.
Cố An Ngôn nhìn hành động của cô mà đỏ mặt, nếu như Anh Lạc mà biết suy nghĩ của hắn trong đầu bây giờ thì nhất định sẽ nhảy cẫng lên mà đập đầu anh ta. Anh ta vừa mới xem một bộ phim tình cảm hôm qua với bà ngoại, trong phim cũng có cảnh này, chính là cái cảnh nữ chính quắt tay với nam chính rồi kéo xuống mà hôn bất ngờ. Lòng anh ta sướng rơn, càng nghĩ hai bên lỗ tai càng đỏ khiến Anh Lạc phải nghi ngờ cô đã làm gì mà anh ta phải ngượng ngập như vậy.
Anh ta cuối xuống, mắt đã nhắm sẵn nhưng điều anh ta đang đợi mà mãi nó không đến, chỉ khi hé mắt ra lại thấy cô đang nở nụ cười kì lạ thì bàn tay không biết đã bị cô cầm lên đặt trên vai, miệng thì la to:
“Cố An Ngôn, anh muốn chết sao, anh mà dám động…” Nhưng cô còn chưa la xong hết câu, trên vai Cố An Ngôn đã truyền đến cổ cảm giác đau đớn, Thanh Khê đứng từ xa khi nghe thấy cô la hét thảm thiết như vậy liền nhanh chóng đi lại vật cho anh ta ngã lăn xuống đất.
Cố An Ngôn ôm vai đau tức điên khi nhìn thấy vẻ mặt khiêu khích của cô. Ấm ức đứng dậy, thấy Thanh Khê còn định nhảy tới đập cho cậu ta một trận nữa Anh Lạc liền nhịn cười lên tiếng:
“Thanh Khê được rồi, chỉ đùa thôi”
Lúc này cô ta mới dừng lại lườm Cố An Ngôn một cái rồi bước về chỗ ngồi lúc nãy. Còn cậu ta thì thầm ghi thù Thanh Khê trong lòng chứ không dám khiêu khích trước mặt cô ấy.
Thấy Anh Lạc bước chân xuống mang dép lệt sệt đi ra cửa, cậu ta bực dọc hỏi:
“Còn định đi đâu đấy?”
“Anh bị giở à, chẳng phải lúc nãy bảo muốn đi dạo sao?” Chỉ quẳng lại một câu, rồi mở cửa đi ra ngoài.
Cố An Ngôn phía sau thì hí hửng chạy theo.
…
Đi dạo dưới khuôn viên bệnh viện, Anh Lạc cảm thấy rất nhẹ nhàng nếu như ngày nào cũng bình yên tản bộ hít thở không khí như vậy thật tốt biết mấy.
Thấy cô im lặng, Cố An Ngôn liền muốn tìm chủ đề nói chuyện:
“Này, em gặp chuyện gì mà lại bị thương nặng thế hả?” Câu hỏi này cậu ta đã thắc mắc từ hôm đầu tiên biết chuyện rồi, cô nằm viện đối với Cố An Ngôn khi biết chuyện cũng không khó vì bệnh viện cô nằm này vừa hay lại là sản nghiệp của Cố gia.
“Anh không biết à, hôm trước em bị vấp ngã” Anh Lạc giả vờ kinh ngạc nhìn cậu ta.
“Đừng có lừa đảo” Cố An Ngôn đen mặt, nhiều lúc thật muốn đánh cho cái con bé này thật đau nhưng suy nghĩ đó cũng chỉ là viễn vông. Vì cậu cũng như Nhiếp Khuynh Ngang, cô đau một cậu ta lại đau mười.
Cô không nói gì chỉ thở dài, im lặng đi một chút nữa lại lười biếng mà rẽ vào một cái ghế đá gần đó ngồi xuống.
Nhận thấy sự khác thường của cô, Cố An Ngôn cũng chỉ ngồi vào bên cạnh không nói một lời, đợi chờ cô tự mình nói ra điều phiền muộn trong lòng. Bao năm qua cậu ta vẫn khao khát được cô để ý, được cô tin tưởng tâm sự, được cô đồng ý dựa dẫm dù cho có là lợi dụng nhưng những điều đó chỉ là do cậu ta tự mình suy diễn. Thực tế cô chỉ là nói chuyện thân thiết với anh như bây giờ cũng đã đủ khiến cho trái tim cậu ta nhộn nhịp theo từng giây từng phút.
“Em có biết chú Nhiếp dạo gần đây đang chuẩn bị cho hôn lễ của chú ấy với cô Dương Dĩnh không?” Nhìn về phía xa xăm, Cố An Ngôn bỗng bật thốt.
Anh Lạc đang trong dòng suy nghĩ của mình khi nghe thấy chuyện này liền giật mình theo phản xạ, mở to mắt nhìn Cố An Ngôn, cơ thể xém tí nữa là không tự chủ được mà đứng phắt dậy. Nhưng khi nhìn thấy Cố An Ngôn nhìn mình bằng đôi mắt dò xét, cô liền biết hành động này có chút bất thường liền lấy lại bình tĩnh quay đầu đi.