• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Là như thế nào?” Một nữ sinh hóng hớt bên cạnh lên tiếng.

“Thì ở trong lớp nó rất chảnh, nhìn thì đẹp đẽ nhưng tính tình rất thối đó nha. Mọi người nói chuyện với nó, nó liền mặt lạnh phớt lờ, mọi hoạt động đều tự xin nghỉ, rút lui chưa bao giờ sống vì đoàn thể lớp suốt năm lớp 10 đấy” Lưu Thi Đình the thé chanh chua.

Mọi người bên cạnh chỉ biết nhìn cô ta khinh bỉ, dối trá. Nhìn Nhiếp Anh Lạc đi bên cạnh Nhiếp Khuynh Ngang ngoan ngoãn, cười tươi như vậy ai lại nghĩ cô như lời Lưu Thi Đình nói chứ. Tức cười.

“Các người không tin, có thể hỏi người trong lớp của bọn tôi” Cô ta chỉ tay về phía người mình, nhưng mọi người lại không quan tâm đến cô ta nữa, thật là làm cô ta ức chết mà.

Mọi người ở đây nói thì nói vậy nhưng thấy anh dắt tay con gái đi vào trường, bọn họ cũng tự động tách ra dọn đường cho anh đi. Đùa sao, anh nhìn thì hiền lành trước mặt con gái vậy thôi, chứ những người khác không được lại gần anh, ai mà muốn chết bén mảng đến gần anh làm anh tức giận, thì chỉ cần anh thổi hơi một cái nhẹ thôi cơ nghiệp của nhà người đó liền như cát bụi mà bay theo gió.

Mà cấp cao của trường nghe thấy anh tới cũng liền nhanh chóng tập hợp cả thảy đón tiếp anh ở sảnh chính, nhìn thấy cô được anh nắm tay dắt vào cô hiệu phó hôm qua còn dõng dạc tuyên bố khi nghe cô nói:

‘Cô có chắc là muốn papa nhà em đến không?’

‘Hừ, bố của em lớn lắm sao, học ở cái trường này, tôi là hiệu phó tất cả phải nghe tôi, ngày mai gọi bố em đến ngay và lập tức, em nghĩ tôi sợ bố em sao, dù cho bố em có là người của Nhiếp gia tôi cũng KHÔNG SỢ’

Nhớ lại từng câu nói của mình hôm qua, cô hiệu phó khẽ rùng mình một cái, cô ta đâu biết được Nhiếp Anh Lạc lại thật có quan hệ với Nhiếp Khuynh Ngang chứ.

Thầy hiệu trưởng không biết chuyện hôm qua đã xảy ra, nên khi thấy anh dắt tay Nhiếp Anh Lạc vào trường ông ta tươi cười đi đến:

“Ngài Nhiếp, thật thất lễ không tiếp đón từ xa. Hôm nay cậu chỉ đưa con gái đến trường đi học thôi hay là còn việc gì nữa mà vào đây ạ?” Khuôn mặt của ông ta phải nói là muốn nịnh nọt bao nhiêu liền có bấy nhiêu.

“Ồ, không phải hôm qua, phó hiệu trưởng mời tôi đến sao?” Anh đánh đôi mắt sắt lạnh nhìn về phía cô phó hiệu trưởng, làm cô thoáng rùng mình.

“A, ngài nói thế là có ý gì?” Ông ta quyết định giả ngu, lườm cô hiệu phó phía sau, vì bà ta có chỗ dựa, đổ cho ông ta một số tiền lớn để có chức vụ này, nhưng là ông ta cũng không muốn cũng không thể đắc tội với Nhiếp Khuynh Ngang đâu à nha.

“Đuổi việc bà ta đi, hoặc là ông cuốn gói cùng bà ta đi” Anh lạnh mặt không dài dòng nói không để lại một chút mặt mũi nào cho ai.

Nhiếp Anh Lạc không muốn làm lớn chuyện, khi nghe anh nói như vậy liền kéo kéo tay anh, đưa đôi mắt long lanh nhìn:

“Papa, đừng có hung dữ như vậy, chuyện đến đây được rồi”

“Im lặng đi. Việc con vì cái cậu Cố An Ngôn mà gây chuyện với cô ta, ba còn chưa nói đến đâu đấy” Âm giọng nói chuyện với cô dù tất giận nhưng vẫn là dịu dàng hơn với lúc nãy một chút.

Cô uất ức, vậy là papa đã biết chuyện rồi, cô kéo kéo cánh tay của anh. Thì đằng sau lại có tiếng nam sinh vọng đến:

“Chú Nhiếp?” Cố An Ngôn vừa đến trường liền thấy mọi người đứng đông nghẹt liền chen lấn đi vào khi thấy Nhiếp Anh Lạc cùng Nhiếp Khuynh Ngang thì cậu ta chạy tới gọi anh.

Anh liếc mắt nhìn cái thằng nhóc đáng ghét đó, rồi không nói không rằng kéo Nhiếp Anh Lạc gần về phía mình che khuất không cho cậu ta nhìn thấy.

Kể cũng thật là, Cố gia cùng Nhiếp gia rất thân, Cố gia lúc trước còn tính gả mẹ của thằng nhóc này cho anh nhưng anh không đồng ý, nếu không thì cũng không đến lượt thằng nhóc này thầm mến mộ bảo bối nhà anh mấy năm nay đâu.

Lúc Nhiếp Anh Lạc được 7 tuổi được anh dắt đi công viên chơi, lúc đấy thằng nhóc này 8 tuổi lại lạc mất mẹ nó, khóc bù lu bù loa được con gái anh cho cái kẹo an ủi, rồi kéo anh dắt nó đi tìm mẹ. Cũng từ đó mà thằng ranh này cứ bám lấy bảo bối nhà anh không buông, cứ đi đâu là theo đấy đến nỗi chấp nhận học trễ 1 năm để được học chung với con bé, chuyển riết rồi cũng mệt nên anh tỏ rõ thái độ để Lạc Lạc biết mà né xa nó ra. Con bé cũng hiểu, gặp nhưng như không quen mà tránh né. Thằng nhóc này lại cứ cố tình muốn gây sự chú ý, đi gây chuyện thị phi, đầu gấu trong trường bị mọi người sợ hãi, thầy cô ghét bỏ, nói chung là khá nổi tiếng.

Đến hôm qua, Nhiếp Anh Lạc đi ngang qua phòng giáo vụ nghe được lời mắng chửi thậm tệ của cô hiệu phó nên cô nghĩ là chỗ quen biết ‘lâu năm’ nên giúp hả giận một chút, chứ đâu ngờ lớn chuyện như này. Mà lại còn để Cố An Ngôn biết, papa biết đúng là tự rước họa vào thân.

“Lạc Lạc, Lạc Lạc xem anh mua cho em hạt dẻ rang đường này. Cái này là cho, còn việc em giúp anh, anh xin lấy thân báo đáp” Cố An Ngôn hớn ha hớn hở xách một bọc hạt dẻ đến trước mặt cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK