Một câu nói rất bình thường nhưng lại khiến cho toàn bộ phụ nữ cùng Dương Đông phải cứng họng. Quả không hổ là Lâm Đồng nhớ năm xưa bà cũng từng là một nữ hào kiệt ‘đầu đội trời, chân đạp đất’, làm mưa làm gió trên thương trường nên những việc thế này đối với bà quả thực dễ giải quyết như trở bàn tay.
Anh Lạc mỉm cười nhìn Lâm Đồng, cô thật ra cũng không quan tâm bọn họ nói gì, nghĩ gì về cô vì nó đã không còn quan trọng nữa. Nhưng khi nhìn thấy Lâm Đồng cùng Cố gia thế nhưng lại đứng lên bảo vệ mình như vậy, trái tim cô cũng thấy được sưởi ấm trong những ngày qua.
Nhiếp Khuynh Ngang sau khi thấy nụ cười mỉm nhẹ mà đã lâu rồi chưa xuất hiện trên khóe môi của cô khiến trái tim anh rạo rực. Nhưng lại rất nhanh chóng khó chịu, vốn dĩ anh đã lườm cảnh cáo Dương Đông thầm nghĩ sau đêm nay sẽ đánh sập luôn công ty của Dương gia thì Lâm Đồng đã ra mặt. Anh biết cô là dạng người không thích người khác làm gì sau lưng mình, rất cảm kích biết ơn, yêu thích những người luôn ra mặt giúp đỡ mỗi khi cô gặp khó khăn. Là loại người sống bằng thực tại. Còn anh thì lại là loại người không thích để người khác biết mình làm gì vì họ, bao năm vẫn vậy là thói quen không thể nào bỏ, vì anh chỉ làm những chuyện có liên quan đến cô.
“Lạc, anh thích nhất sữa ở đây đấy, đi anh chỉ cho em sàn chứa” Cố An Ngôn ở bên cạnh bố mẹ nhà mình ló đầu ra nói với Anh Lạc.
“Cái thằng nhóc này, đủ rồi đấy muốn thì tự đi một mình mang đến đây ai lại ở chỗ người lớn nói chuyện mà chõ mõm vào hả?” Cố Sinh cầm cây gật quật một cái vào bắp chân Cố An Ngôn mà mắng.
Mọi người nhìn cảnh này chỉ biết cười trêu.
Một lúc sau, Nhiếp Khuynh Ngang kéo cô đi vào trong góc khuất ở tầng trên đẩy cô ép sát lên tường.
“Nhiếp Khuynh Ngang, anh muốn làm gì nữa đây” Anh Lạc chỉ tỏ ra hờ hững khi bị anh kiềm chặt hai tay.
Không nói không rằng, anh hạ môi mình xuống môi cô. Hung hăng ngoặm lấy cánh môi ngọt ngào của cô. Lưỡi của anh đưa sang cậy tách hai hàm răng của cô ra, nhưng cô hình như cũng không có ý từ chối mà để anh ngang nhiên quấn lấy lưỡi mình, tung hoành trong khoang miệng.
Trong đầu cô lúc này chỉ còn lại ý nghĩ, cho anh hôn tôi lần cuối xem như là lời tạm biệt. trả ơn anh một chút vì đã nuôi cô khôn lớn. Để sau này nếu có gặp lại, đứng ở hai vị trí đối lập cũng sẽ khiến cô cảm thấy an tâm hơn.
Hôn đến khi hơi thở dần nặng nề cạn kiệt, hôn đến khi có thể đã không còn theo ý mình nữa, hôn đến khi vơi bớt nỗi nhớ nhung của những ngày qua.
Trời bên ngoài đã dần chuyển mưa, sấm sét đùng đùng mới khiến cô lấy lại một tia lí trí mà rút tay, đẩy anh ra.
Đưa tay lau đôi môi đã sưng đỏ, Anh Lạc trở lại với trạng thái ban đầu không cuồng nhiệt như lúc nãy nữa.
“Đủ rồi đấy” Để lại ba chữ cô xoay người bước đi trở lại bữa tiệc.
Nhiếp Khuynh Ngang nhìn theo hướng của cô, không biết vì sao trái tim anh đột nhiên thấy trống rỗng.
…
Trở về đại sảnh, buổi tiệc còn có một tiết mục khiêu vũ. Nhiếp Khuynh Ngang từ sau bước đến một bên kéo tay cô, một bên ôm lấy eo cô mà chuyển động theo từng giai điệu nhạc du dương.
Anh Lạc thật xấu hổ, cô từng tuổi này rồi nhưng lại không biết khiêu vũ đi theo từng nhịp điệu của anh mà cứ liên tiếp bị lệch, lại giẫm phải chân anh, trướt ngã xém tí nữa thì té. Nhưng anh cũng rất kiên trì ôm lấy cô, cuối cùng lại nhấc bổng cô lên để hai chân của cô đứng trên hai bàn chân của mình mà di chuyển. Khoảng cách của bọn họ cũng được kéo lại gần hơn, ngực của hai tì sát vào nhau, đều có thể cảm nhận được trái tim đang đập trong lòng ngực.
Nhảy hết một bài nhạc, anh thả cô xuống. Anh Lạc bỗng nhón chân lên hôn một bên má của anh, mỉm cười nói.
[Tạm biệt]
Nhưng vì lúc cô nói thì bên ngoài cũng có một trận sấm lớn vang dội nên Nhiếp Khuynh Ngang không thể nghe thấy cô nói gì mà hỏi lại:
“Em vừa nói gì cơ?”
Cô chỉ lắc đầu, rồi đi mất.
Nhân lúc anh đang cùng vợ chồng Nhiếp Hùng bàn bạc một số chuyện làm ăn, cô mượn cớ khó chịu muốn đi nhà vệ sinh rửa mặt một chút. Nhiếp Khuynh Ngang cũng không nghĩ nhiều liền đồng ý, với lại còn có Phùng Nguyên được anh dặn dò theo sát bên cạnh cô mên anh rất yên tâm.
Cô gật gật đầu rồi đi, đến một lối rẽ cô mượn góc khuất che tầm nhìn mà đi thật nhanh trốn vào một căn phòng. Để Phùng Nguyên phía sau đi theo không kịp mà ngơ ngác tìm kiếm xung quanh đến lúc cậu ta đi xa rồi cô mới mở cửa bước ra.
Đi một hướng ngược lại hoàn toàn, thẳng đến lối phía sau khách sạn. Câu nói vốn rất bình thường của Cố An Ngôn lúc nãy chính là muốn thông báo địa điểm gặp mặt “Lát nữa, cửa sau”, nếu như ghép từ thì nó sẽ ra là như vậy.
Quả nhiên, vừa bước đến cửa liền thấy Cố An Ngôn đã đứng bên cạnh một con xe đua thế hệ mới nhất chờ cô.
“Thông minh đấy, anh còn tưởng em ngốc đến nỗi không biết anh nói gì chứ. Lên xe, đi thôi”
“Được”
…