“Vì đó vốn không phải là mệnh lệnh do Trang Hạ cùng Tuyết Ánh đưa ra. Ả tự mình làm chủ lại còn hành hạ Anh Lạc khiêu khích hai người bọn họ nên mới bị bắn chết”
Nghe anh ta nói đến đây anh nói nhớ đến chiếc trực thăng có kí hiệu mạn đà la lúc đó, là kí hiệu của bang Thanh Minh mà còn là mạ vàng kim óng ánh trong đêm tối được làm riêng cho thủ lĩnh.
“Tuyết Ánh vẫn còn sống sao?” Nhiếp Khuynh Ngang bỗng phát hiện vừa rồi anh ta có nhác đến bà.
“Ừm, mẹ vợ anh vẫn còn sống. Năm đó được Trang Vinh Quang cứu”
Anh gật đầu có chút vui mừng, không phải vì còn tình cảm với Tuyết Ánh mà là vì bà còn sống, Trang Hạ cũng đã tìm được. Cô cuối cùng cũng gặp được người thân của mình.
“Đừng giả vờ giả vịt như không biết, tôi biết bấy lâu nay, cô ấy cũng mẹ và dì nhỏ của mình thu mua cổ phiếu của Nhiếp thị. Anh đã bí mật giúp đỡ, còn không với năng lực đó của bọn họ thật sự là gà mờ đối với anh” Jack Bối Dạ cũng không kiêng nể mà bóc trần.
“Thì thế nào, Nhiếp gia vốn là nợ bọn họ”
“Quên mất, chẳng phải anh còn NL sao, bọn họ sẽ không động vào anh đâu, vì cái Tuyết Ánh, Trang Hạ cùng Anh Lạc muốn là thương hiệu năm đó của Trang Vinh Quang được khôi phục, là hận Bạch Mai, Nhiếp Hùng chứ không phải là anh” Jack Bối Dạ cũng vô tình hữu ý mà nói cho anh biết thắc mắc trong lòng.
“Thôi vào chủ đề chính, đừng lằng nhằng mãi như vậy” Anh ta bỗng nghiêm túc.
“Anh muốn gì?” Nhiếp Khuynh Ngang hỏi.
“Tôi biết anh cùng Mộ Dung gia cũng đang tranh đấu ngầm mấy năm nay. Cũng biết anh có quan hệ mật thiết với Lăng gia cùng Thượng Quan gia – hai thế gia hiển hách phải nói là ngang tầm với Mộ Dung gia, Thượng Quan gia nhiều đời phục vụ cho quân đội cấp bậc cao nhất cũng là thượng tướng Tổng bộ tham mưu hiện tại, Lăng gia thì lại yên ắng hơn nhưng cũng không tầm thường, người đứng đầu nghe nói còn rất trẻ nhưng đã là thiếu tá, mà tôi vừa hay lại biết được thân phận của người đó” Jack Bối Dạ quả thật rất là lợi hại về việc tự mình suy diễn, anh ta có thể biết được rất chuyện chỉ qua một chút manh mối.
“Tôi có một vài bằng chứng Mộ Dung Đức là đã bí mật kí kết bán đi một đội quân tinh nhuệ do đất nước đào tạo thu được một số tiền khá lớn, hằng năm đều chuyển một lượng lớn tiền mặt vào ngân sách đen của ông ta, đưa đến rải ở các công ty của Mộ Dung gia mà rửa tiền. Cậy quyền cậy thế đã giết một thượng sĩ cấp cao, còn rất nhiều nữa mà không tiện nói ra” Jack Bối Dạ ngồi tựa ra sau ghế.
“Anh có nó từ đâu, đến cả Thượng Quan gia, Lăng gia còn chưa tìm được nhiều bằng chứng như vậy. Bọn họ chỉ là tự suy đoán mới biết được” Nhiếp Khuynh Ngang híp mắt nghi ngờ nhìn anh ta.
“Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Có một vài chứng cớ là do tôi tình cờ biết được, còn một vài cái thì đương nhiên là lấy được từ người thân cận nhất của ông ta rồi” Jack Bối Dạ cười nham hiểm.
“Mộ Dung Bạch?”
“Đúng vậy, con trai phản bố quả thực là một chuyện cười. Hiện tại anh có muốn hợp tác hay không, đây chính là nhượng bộ duy nhất tôi giành cho anh”
“Được. Nhưng với điều kiện, đừng cho Anh Lạc tham gia vào việc này, chỉ có tôi cùng anh thôi” Nhiếp Khuynh Ngang gật đầu.
“Chấp nhận”
***
Trở về với hiện tại,
“Tôi nói rồi nhé, dù có muốn hay không thì con bé cũng đã bị kéo vào rồi” Jack Bối Dạ ngồi trên ghế nhìn anh nhún vai.
Không khí trong căn phòng khi có thêm Nhiếp Khuynh Ngang lại càng nặng nề. Bỗng điện thoại trong túi quần của anh vang lên.
Hiển thị trên màn hình là một dãy số lạ, là loại số chỉ gọi được một lần đi rất cẩn thận.
[Alo, Nhiếp Khuynh Ngang] Âm giọng được máy biến giọng vang lên ở đầu dây bên kia.
[Ông đã đưa cô ấy đi đâu?] Anh bình tĩnh hỏi, hiện tại nếu càng sốt ruột, tức giận thì ông ta lại nhận định cô rất quan trọng với anh mà gây khó dễ cho anh, làm hại đến cô.
[Yên tâm, chỉ là mời con nhóc này đến đây nghỉ ngơi một lát]
Nói rồi điện thoại của anh lại nhận được một hộp thoại, vừa mở vào anh liền thấy hình ảnh cô bị trói chặt trên ghế, mắt bị băng vải đen bịt kín mít, môi đã bị rách rướm máu. Trái tim trong lòng ngực đau đớn nhưng anh bắt buộc phải bình tĩnh.
[Thế nào? Trông rất là thoải mái đúng không?] Ông ta cười lớn rồi ngắt máy hoàn toàn.
Điện thoại sau đó cũng nhanh chóng được kết nối với người khác:
[Anh Ngang, hiện tại Nhiếp Anh Lạc đã bị Tôn Thành Thắng, Dương Dĩnh cùng bố mẹ anh đưa đến căn nhà hoang duy nhất ở ngoại ô]
[Tôi biết rồi. Chú cho người của chú đến đó hỗ trợ tôi một chuyến]
Khi nghe được tin tình báo của Tôn Bách, để lại một câu anh liền ngắt máy nói sơ lược với tất cả mọi người rồi chạy như bay ra xe.
Xe của anh lao như điên trên đường, nhanh chóng chạy đến đó.
Tất cả mọi người cũng tập hợp nhân lực đuổi theo phía sau.
***