Đi được một đoạn khá xa nữa, lúc này Nhiếp Anh Lạc đã có chút mệt. Cô chỉ là một người bình thường lại là con gái được cưng chiều từ nhỏ, còn ở đây toàn là đàn ông thể lực tốt, luyện võ lâu năm. Nên đi đường xa như vậy có chút quá sức.
Nhiếp Khuynh Ngang liền ôm bế bổng cô lên, cô biết bản thân khá nặng, cô cao không chỉ cao đến mét sáu tư còn nặng 64kg. Nếu bế trong một khoảng thời gian dài thì lực tay có mạnh đến mấy cũng không què thì tàn phế.
Cô cũng mặc kệ, hiện tại cô mệt lắm rồi, biết vậy lúc sáng đã không nhiều chuyện mà chạy theo tự ngược mình. Ngu ngốc, đúng là ngu ngốc. Mùi trầm hương thấp thoáng trên người anh sọc vào mũi không hiểu sao lại khiến cô an tâm đến lạ, thiếp ngủ đi lúc nào cũng không hay.
Bọn họ ước tính nhìn từ đằng xa hẳn là còn một ngày đường nửa mới đến nơi, sắc trời hiện giờ cũng đã tối nên bọn họ quyết định tìm chỗ nghỉ ngơi.
Đặt Anh Lạc tựa vào một gốc cây, Nhiếp Khuynh Ngang xoay xoay cổ tay vài cái rồi cầm cây đèn pin đem theo bên người dò xét xung quanh một vòng.
Trời mỗi lúc một lạnh, buổi sáng ở đây đã có chút lạnh buổi tối lại càng lạnh hơn vì gần đây còn có những con sông băng. Nhưng bọn người Nhiếp Khuynh Ngang vẫn không nhóm lửa để sưởi ấm. Đây không phải là một nơi bình thường, bọn họ là đang đi đến một bộ tộc tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, không thể nào biết được là địch hay là bạn, bọn họ không thể thả lỏng cảnh giác.
Nhiếp Anh Lạc vì lạnh mà thân thể khẽ run lên, mặc dù cô mập nhưng là mập thịt chứ không phải dư mỡ giống như béo, nên là trời lạnh cô vẫn cảm thấy lạnh như người bình thường. Nhiếp Khuynh Ngang ôm cô vào khuôn ngực rắn chắc, ấm áp.
Cô có thể khe được tiếng anh hít thở, tiếng trái tim đang đập đều đều, mạnh mẽ trong lòng ngực của anh. Ngay lúc này đây, giữa bóng đêm tịch mịch, cô có thể giết anh bất cứ lúc nào nhưng cô không làm vậy, cô còn cần mượn tay anh ta để diệt Bạch Mai cùng Nhiếp Hùng, rồi sau đấy mới đến lượt anh. Nhưng từ sâu thẳm đáy lòng, vô hình chung cô lại có một chút không nỡ.
Giữa bóng đêm lạnh lẽo trong rừng rậm, khi mà mọi người đều đã nghỉ ngơi sau một ngày mệt mỏi, Nhiếp Anh Lạc suy tư rời vòng tay của Nhiếp Khuynh Ngang ngồi thẳng dạy tựa vào cây phía sau.
Mắt hướng đến ánh mặt trăng khuyết sau những cành cây trên đỉnh đầu, nếu nói ở đây một đêm không đáng sợ đối với cô đó chính là giả, sâu tận đáy lòng cô vẫn có một chút sợ hãi.
Một cô bé chỉ mới hơn 18 tuổi mà gặp phải chuyện như này nhất định sẽ khóc thét, cô còn có thể quan tâm cây cỏ lá hoa đã là rất tốt rồi.
Tâm bất ổn nhìn cảnh vật bất giác lại nhớ lại những chuyện đã qua trong 18 năm cuộc đời qua. Rồi nhìn qua bóng đen đang dựa vào cây kế bên, cô chỉ biết tự giễu. Cuộc đời của cô trong 18 năm qua chính là gắn bó mật thiết với người đàn ông này, không thể không nói anh ta đã chiếm cứ một vị trí rất quan trọng trong lòng cô.
“Đừng đi mà, …” Bỗng lúc này Nhiếp Khuynh Ngang bên cạnh lại như đang trong mộng mà nỉ non cầu xin ai đó. Cô cố gắng áp tai lại gần anh nhưng lúc này anh giật mình, tay giật một cái trúng vào mặt cô một cái mạnh, làm cô té ngay sau đó.
Cô lồm cồm bò dậy, ôm khuôn mặt có chút đau nhứt, thì lúc này giọng nói trầm khàn còn chưa tỉnh ngủ của anh lại vang bên tai:
“Lạc Lạc, đến đây”
Cô không hiểu cái gì cả, bò dậy bước đến bên cạnh anh. Trong phúc chốc, Nhiếp Khuynh Ngang đưa tay vòng lấy eo cô kéo cô nằm gọn vào trong lòng của anh.
Anh ôm chặt cô, rất chặt, chặt đến nỗi cô thở còn có chút khó khăn đưa tay vỗ vỗ lưng anh. Lúc này anh mới thả ra, cô cười khẽ nói nhỏ:
“Mơ đến phụ nữ ạ?” Mặc dù là câu nói đùa, nhưng đây cũng chính là khẳng định trong lòng của cô. Từ giọng điệu ban nãy, cô chắc chắn người anh ta mơ thấy và gọi đó chính là một người phụ nữ, đặc biệt là rất quan trọng với anh ta.
“Không còn quan trọng nữa rồi” Anh cạ cạ cái cằm sắc nhọn lên đỉnh đầu cô, tham lam hít lấy hương cam dịu nhẹ, ngọt ngào có thể làm thanh tỉnh đầu óc anh ngay tức khắc của cô.
Đáy lòng Anh Lạc khẽ trùng xuống, anh ta còn thầm thương trộm nhớ một người phụ nữ khác, mà bấy lâu nay cô vẫn không hay biết sao? Người đó có thể là ai… liệu có thể là cô không?
“Đừng lộn xộn nữa, nghỉ ngơi đi. Ngày mai chúng ta phải đẩy nhanh tiến độ mau chóng thoát ra khỏi đây” Nhiếp Khuynh Ngang kéo đầu nhỏ của cô vào lòng ngực rồi nói đều đều.
“Xì, chúng ta cứ ngồi lên trực thăng rồi bay hẳn qua đấy có phải nhanh hơn không, bây giờ lại phải đày đọa nằm ở một nơi không giường chiếu ấm áp như vầy” Cô lầm bầm làu bàu rồi cũng úp mặt vào ngực anh mà ngủ, cô cũng hiểu được tại sao bọn họ lại làm như vậy chỉ là phàn nàn một chút mà thôi.
Nhiếp Khuynh Ngang nhíu mày, suy tư. Đã từ rất lâu rồi anh đã không mơ thấy người đó nữa, vậy thì tại sao bây giờ lại… Anh lại cúi đầu nhìn người con gái đang nằm dài trên người mình. Thầm nói, chắc là chỉ mệt mói quá nên mới nhớ lại một chút chuyện cũ mà thôi.