• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được rồi, cậu lui xuống dưỡng thương đi” Nhiếp Hùng phất phất tay để anh ta đi xuống.

Tần Tinh vừa lui xuống, Bạch Mai cũng đã bước vào. Bà ta nhíu mày suy tính, vốn muốn để cái tên Tần Tinh này giải quyết con ranh kia, sẵn tiện để con trai bà ta thủ tiêu luôn anh ta để diệt trừ hậu họa. Bà ta cứ có cảm giác mặc dù đã để Tần Tinh theo bên cạnh 18 năm nhưng mỗi khi nhìn thấy anh ta, đặc biệt là nhìn vào đôi mắt luôn thấp thoáng thù hận của anh ta. Mà bà ta đã cho rất nhiều người điều tra cậu ta, nhận lại đều là con số 0.

Thấy Bạch Mai bước vào, Nhiếp Hùng cũng liền thay đổi khuôn mặt. Nhìn ông ta hay tỏ vẻ như vậy thôi, nhưng thật ra lại rất sợ bà vợ này, nhớ năm đó ông ta đã để bà ta bị vạ lây một chút với Trang Vinh Quang thôi, bà ta đã cho người đánh ông đến bán sống bán chết, còn cho người hành hạ, hãm hiếp cái người tên cái gì Thanh kia đến chết trước mặt xem như cảnh cáo. Từ đó, ông ta cũng sinh ra sợ hãi lúc bà ta còn chưa nỗi giận thì sẽ do dự một chút, nhưng để bà ta im lặng chính là đang rất tức giận, ông ta cần phải ‘vuốt lông’. Ngoài bà ta ra ông còn rất sợ hãi thế lực sau lưng bà ta.

“Em vào đây có việc gì sao?” Ông ta cười cười xu nịnh.

“Ông bảo Tần Tinh là người đứng đầu dưới tay ông cơ mà, thế mà con bị đập cho một trận ra nông nỗi thế à?” Bạch Mai liếc mắt.

***

Hôm nay, Nhiếp Khuynh Ngang thấy cô không bám theo anh như thường ngày nữa nên có phần trống trải, lâu lâu lại lơ đãng nhìn xung quanh một vòng.

Ai ngờ lại nhìn thấy cảnh cô đang tươi cười, nói chuyện khá thân mật với Phùng Nguyên. Anh ta liền nổi đóa, gọi ngay ‘Tiểu Phùng Phùng đáng thương đang không biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình’ vẫn đang cười đùa cùng Nhiếp Anh Lạc.

“Anh Nguyên, thật là vậy có gì khó khăn sau này em sẽ nhờ cả vào anh đấy” Anh Lạc mỉm cười nhìn tiểu trợ lí khá hòa nhã, năng nổ này. Cô có thể nhìn ra anh ta rất trung thành với Nhiếp Khuynh Ngang, điều đầu tiên muốn lôi kéo người của anh phải loại bỏ ngay anh ta từ vòng loại trong danh sách.

“Anh Lạc, em đừng lo, em là con gái của ông chủ, sau này có gì khó khăn có Phùng Nguyên anh đây bảo vệ em” Anh ta vừa nói vừa vỗ vỗ ngực, nhìn dáng vẻ phải nói muốn bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu, ngây ngây ngốc ngốc cộng với vẻ đẹp trai vốn có, nhưng đừng nhìn vẻ ngoài mà bắt mặt hình dong, anh ta chính là kẻ nguy hiểm nhất dưới tay của Nhiếp Khuynh Ngang.

Đang cười nói vui vẻ thì điện thoại trong túi Phùng Nguyên rung lên, sống lưng anh ta lạnh toát khẽ rùng mình một cái. Cầm điện thoại lên thấy anh gọi liền biết có chuyện.

‘Nhiếp tổng a~ anh gọi có việc gì thế?” Đấy Nhiếp Khuynh Ngang chính là rất ghét những người hay dùng giọng điệu này nói với anh, nên thường chỉ phân phó một hai câu rồi dập máy, nhưng lần này anh lại chỉ đưa ra một câu:

‘Đến văn phòng của tôi’ Cúp máy.

Phùng Nguyên cũng không dám chờ lâu nói với Anh Lạc một tiếng rồi chạy như bay đến phòng làm việc của anh.

“Nhiếp tổng” Anh ta đứng nghiêm trang, không có dáng vẻ ngây ngô ban nãy nữa.

“Cậu bàn giao công việc ở đây toàn bộ cho Lạc Lạc đi” Anh cúi đầu kí vài văn kiện.

“Nhiếp tổng, cuối cùng anh cũng cảm thấy nên cho tôi một kì nghĩ lễ dài hạn có đúng không, ôi thật hạnh phúc. Anh là ông chủ tốt nhất mà tôi từng gặp, anh…” Phùng Nguyên vui mừng tưởng bở thì lại bị Nhiếp Khuynh Ngang vô tình dội cho một gáo nước lạnh.

“Chuyến hàng sắp tới cậu đi lấy” Câu nói khiến Phùng Nguyên phải đứng hình.

“Ch… Chuyến hàng với bang Wild Wolf?” Phùng Nguyên lắp bắp hỏi lại một lần nữa.

“Cậu nghĩ sao?” Lúc này anh dừng bút ngước mắt lên nhìn anh ta.

Phùng Nguyên khẽ rùng mình một cái khóc trong lòng, hai cái người này làm ơn sao cứ phải tránh mặt nhau rồi gây khó dễ cho anh thế hả?

Bang Wild Wolf thuộc Vu gia do Vu Quân nắm quyền, Trần Hạo thống lĩnh năm xưa nhưng bây giờ là do Trần Tử Đình con trai nhờ người mang thai hộ của Trần Hạo cùng Trác Long lên thế chỗ nắm mọi quyền hành của bang phái.

Lần này Nhiếp gia cùng Vu gia có thực hiện giao dịch một lô vũ khí hạng nặng số lượng cũng không nhỏ, nên phải mất một khoảng thời gian khá là dài, mà chuyện này lúc trước là do một tay Lãnh Hàn thuộc hạ dưới trướng anh đảm nhận mọi trọng trách về các mảng giao dịch tương tự, nhưng bây giờ anh lại phải chịu khổ sai đi thay anh ta.

Đang nói thì điện thoại rung lên, Nhiếp Khuynh Ngang nhấc máy:

‘Alo…’

‘Lâu rồi không gặp, cậu khỏe chứ?’ Giọng người đàn ông bên kia lạnh như băng cất lên.

‘A, cháu khỏe ạ. Chú Vu cùng dì Hy và hai em đều ổn cả chứ?’ Nhiếp Khuynh Ngang cười nhẹ.

Không thể không nói, lúc trước anh từng bị ám sát một lần bên Italy may nhờ có vợ chồng Vu Quân cứu giúp. Nên bọn họ cùng hợp tác với nhau cũng đã 5 năm rồi. Hai người còn có hai cô con gái sinh đôi nhỏ hơn anh 7 tuổi Vu An Hy – Vu Niệm Hy, cậu con trai út thì nhỏ hơn anh tậm 12 tuổi Vu Vân Hi. Quả là một ông chồng cuồng vợ cả ba đứa con tên đều liên quan đến Vi Hy mẹ của bọn chúng.

Vu An Hy cùng Vu Niệm Hy năm nay đã 30 tuổi cũng đã lập gia đình, nghe nói không phải là thế gia vọng tộc gì nhưng rất là hạnh phúc, còn sinh cho họ hai cặp sinh đôi nam đáng yêu bụ bẩm. Còn Vu Vân Hi thì chỉ mới 25 tuổi vẫn còn đang tuổi xuân xanh, tuy vậy lại thừa hưởng cái tính nết mê cái đẹp của mẹ cứ phải nói là ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt không xiếc, nhưng được cái là rất nghe lời mẹ nha.

‘Ừm. Chúng ta đều ổn… này, đừng nghịch’ Vu Quân nói được nửa câu, Vi Hy ngồi trên đùi anh đã cựa quậy. Mặc dù họ đã có cả cháu ngoại, đã có tuổi rồi nhưng Vi Hy vẫn xinh đẹp như ngày nào. Cô được Vu Quân chăm rất kĩ đến cả da tay, da chân còn có thể ‘búng ra sữa’. Đặc biệt là tình yêu của họ vẫn nồng cháy mãnh liệt như ngày nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK