• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn họ liền không cãi lệnh nữa, cúi đầu lũ lượt kéo ra ngoài sân, nhưng lại không chịu đi, vẫn đứng đó hướng ánh mắt vào trong nhà.

Nhiếp Anh Lạc lại lơ đảng liếc ngang khuôn mặt xinh đẹp tựa tiên nhân của Akhtar, điều khiến cô giật mình là trong ánh mắt đó hiện lên điều gì đó rất lạ. Không phải nham hiểm, độc ác mà là tuyệt vọng cùng không nỡ.

Cô giật mình, bây giờ mới ngửi thấy lẫn trong không khí có mùi nến hương, lại thoang thoáng một chút mùi của hoa lưu ly.

Đợi đã, hoa lưu ly sao? Chẳng lẽ họ cũng biết đến nó, nhưng nó lại ở một đẳng cấp khác tốt hơn lưu ly thôi miên của cô rất nhiều.

Cô lẩm bẩm trong miệng, cả người đã bắt đầu cử động khó nhọc, cô cố gắng lấy chút ý thức cắn vào đầu lưỡi để tỉnh táo:

“Ngừng hô hấp… Mau ngừng hô hấp… Trong không khí có mùi hương có thể thôi miên” Cô thều thào bên tai Nhiếp Khuynh Ngang.

Mà anh cùng những người khác bây giờ cũng là ở tình trạng như cô, có người đã ngất đi ngay tại chỗ.

Khác với lưu ly thôi miên của Nhiếp Anh Lạc, thứ mà bọn họ dùng chính là thứ thuốc bột tan trong không khí, phải tinh tế như thế nào mới có thể ngửi được mùi hương của nó tựa có tựa không đan xen mùi nến hương.

Tác dụng của nó cũng không phải thôi miên bình thường mà là để con người ta đi vào một giấc ngủ sâu, đi vào nơi tối tâm nhất được giấu kín tận đáy lòng. Phải nhờ ý chí kiên cường mới có thể thoát ra mà tỉnh lại, còn nếu không sẽ cứ mãi như thế đến lúc xuống mồ. (Giống như bùa ngải ý nhỉ \=)))

“Chúc các người may mắn” Nói rồi Akhtar đứng lên để những kẻ thuộc hạ khiêng vác họ lên.

Akhtar bước ra, đôi mắt ôn nhu như nước ban nãy bây giờ thay vào đó là một đôi mắt sắt lẹm, có thể kề dao lên cổ mà giết chết một người mà nhìn những người dân Hunza bên ngoài sân.

“Làm tốt lắm” Giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại cũng được thay thành giọng điệu lạnh băng, đáng sợ.

“Trở về đi” Người đàn ông trung niên lúc ban nãy đi đón bọn người Nhiếp Khuynh Ngang lên tiếng.

“Ông rồi sẽ phải trả giá, Hindus” Một cậu con trai đứng gần đấy nhìn ông ta bằng một ánh mắt căm phẫn, đe dọa.

Mà người bên ngoài cũng ai về nhà nấy an ổn như bình thường nhưng trước khi đi, bọn họ lại len lén nhìn về phía căn phòng mà bọn Nhiếp Anh Lạc nằm bất động.

Mà bọn họ lại được người của Akhtar đưa đến một căn phòng tối rồi quẳng vào cùng nhau, duy chỉ có Nhiếp Khuynh Ngang là không thấy đâu nữa.

***

Tại một nơi khác trên nước M,

Người đàn ông ngồi an tĩnh trên một cái ghế tựa, ngón tay nhàn nhã gõ theo nhịp, mắt nhắm hờ.

“Master, tôi đã nhắn nhủ vài câu với Nhiếp Khuynh Ngang theo như lời ngài đã phân phó” Người đàn ông hung hăng, ngang tàng trước mặt bọn người Nhiếp Khuynh Ngang ban nãy bay giờ lại đứng chấp tay cúi đầu, ngoan ngoãn đứng trước mặt của một người đàn ông khác.

“Thomas, cậu đoán xem lần này hắn ta có nghe lời tôi cảnh cáo mà quay về không?” Người kia lại hỏi.

“Chắc chắn là… không rồi” Thomas trả lời ngay tức khắc.

Jack Bối Dạ chỉ ‘hừm’ một cái rồi mở mắt lườm anh ta.

“A, ha ha, tôi còn có việc đi trước đây” Thân hình cao lớn của anh ta quay đầu chạy trối chết thật rất nực cười.

Bối Dạ đắn đo suy nghĩ một hồi, rồi quyết định nhấc máy lên gọi cho một dãy số mà anh ta đã rất lâu rồi không gọi đến.

‘Nhiếp Khuynh Ngang xem như ông đây giúp cậu một lần đi, tôi không muốn chơi một mình, có thêm cậu mới vui, huống hồ người đằng sau đó quả thực tôi có một chút không thích’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK