Thấy đầu bên kia, Vu Quân đang lạnh lùng nói chuyện, lại hạ giọng nhắc nhở ai đấy anh chỉ biết cười khẽ, hiểu được là dì Hy chắc chắn đang bên cạnh chú Vu liền lên tiếng hỏi vào trọng tâm:
‘Chú gọi cho cháu có việc gì sao?’
‘Ừ. Trước mắt, lô hàng đó cháu phải đích thân qua lấy rồi. Bên thằng nhóc Tử Đình xảy ra sự cố. Mà hai ông bố của nó thì đang nhởn nhơ ở đâu không biết. Ta thì đang cùng dì Hy của con ở Anh không thể về xử lí được’
‘Vâng. Vậy được ạ, chú cứ yên tâm vài ngày nữa con sẽ qua bên ấy’
Hai người còn nói vài câu nữa mới ngắt kết nối. Anh ngước mắt lên nhìn Phùng Nguyên:
“Cậu khỏi cần đi nữa, ra bảo với Lạc Lạc, bảo con bé chuẩn bị một chút đồ đi cùng ta”
“Không cần đi nữa á?” Tiểu Phùng Phùng chỉ đánh trọng tâm lên việc mình không cần đi nữa, vui mừng khôn siết.
“Toàn bộ công việc sẽ giao lại cho cậu vào vài tháng tới”
Còn chưa vui mừng được bao lâu lại bị dội nước lạnh, ôi thân xác khốn đốn này.
Anh ta đi ra ngoài ủ rũ dặn dò Anh Lạc về chuẩn bị đồ, sau đấy lại trở về với công việc của mình.
…
Hai hôm sau,
Nhiếp Anh Lạc cùng Nhiếp Khuynh Ngang lên trực thăng của Nhiếp gia bay thẳng một đường đến bang Wild Wolf tại Mỹ.
Anh vốn không muốn mang cô theo, nhưng sợ lần này đi khá lâu, để cô một mình ở nhà rất không an toàn, lại còn lo sợ mấy tên hổ đói kia nữa. Nên anh mới quyết định giắt cô theo bên hông mà đi.
“Anh Nguyên không đi với papa ạ?” Cô đột nhiên quay sang hỏi Nhiếp Khuynh Ngang.
Mà anh chỉ chú ý vào hai chữ ‘anh Nguyên’ của cô. Từ khi nào con nhóc này với thằng nhãi kia lại thân quen như vậy.
“Con có thể ở lại lo mọi việc ở công ty à?” Anh cáu kỉnh, khoanh tay nhắm mắt trả lời.
“Nhưng con nghe anh Nguyên bảo papa hình như còn một thuộc hạ nữa, tên gì ấy nhỉ… hừm, a là Lãnh Hàn. Tại sao papa không để anh ấy đi theo mà phải là con…” Anh Lạc cứ lải nhải suốt cả quãng đường, anh không trả lời cứ mặt cô nói. Đến lúc cô mệt rồi thiếp đi thì trực thăng cũng đáp xuống, anh bế cô lên rồi đưa cô trở về căn phòng Trần Tử Đình chuẩn bị cho mình.
Rồi đi ra ngoài bàn việc, anh vừa đi cũng là lúc Anh Lạc mở mắt ra. Đáy mắt hoàn toàn tỉnh táo không có một chút gì gọi là mới tình ngủ, ngồi dậy.
Cô đứng lên đi qua một lượt trong căn phòng kiểm tra xem có thiết bị giám sát, nghe lén hanh đại loại như là gây nguy hiểm hay không rồi mới yên tâm ngồi xuống giường. Từ hôm Tần Tinh mò vào phòng cô, cô đã tự trang bị học hỏi cho mình những kĩ năng cơ bản nên cô mới có những hành động như thế.
Cô nhấn một cái nhẹ vào con chíp nhỏ được gắn trên hoa tai phát ra tiếng ‘ù ù’ nãy giờ. Đây là loại hình mà Tần Tinh vừa mới nâng cấp lên một bước mới, hiện đại hơn những cái khác gấp ngàn lần. Con chíp của anh ta kiểu dáng siêu nhỏ, có thể dán bất cứ chỗ nào mà không lo sợ sẽ bị rớt mất, bắt được nguồn sóng hoàn toàn khác với mọi thứ có thể liên lạc trong phạm vi nửa vòng Trái Đất.
‘Bên ấy như thế nào rồi?’
‘Nhiếp gia chuẩn bị nhận lô hàng mới nhưng bây giờ hình như là đã đụng phải khó khắn gì đấy, Nhiếp Khuynh Ngang đang ở bên đây’ Anh Lạc tựa vào thành giường nhàn nhã nhòm ngó xung quanh, kết cấu phòng ốc ở đây rất chắc chắn, đặc biệt là cách âm rất tốt.
‘Em cứ an phận đi theo bên cạnh anh ta, nhất định không được tự ý chủ trương’ Tần Tinh càm ràm dặn dò, từ trước đến giờ cô lại không biết còn có người có thể càm ràm cô ngoài Nhiếp Khuynh Ngang đấy.
‘Biết rồi, biết rồi. Anh cũng cẩn thận với Bạch Mai đấy’
Hai người còn nói với nhau thêm vài câu đơn giản nữa rồi mới kết thúc cuộc trò chuyện, Anh Lạc lại nằm lên giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Mọi chuyện đang tiến triển rất tốt đẹp, thuận lợi đến mức cô nghi ngờ nhân sinh của mình.