• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô nhếch mép nhìn hình ảnh người phụ nữ xinh đẹp được đèn của xe chiếu vào. Đang khi nghĩ bọn họ sẽ không mở miệng nói chuyện với nhau vì bên ngoài có nói bên trong cũng không nghe được thì điện thoại của cô reo lên.

Nhìn số điện thoại lạ hiển thị trên màn hình sáng cô không nói gì chỉ nhếch mép bắt máy rồi bặt loa ngoài.

[Xin chào, Trang Anh Lạc]

Sau khi nghe thấy giọng điệu đùa cợt của người phụ nữ, Anh Lạc vẫn im lặng chẳng nói gì, Lăng Hách thì lại kinh ngạc nhìn về phía cô. Nếu nói như Cố An Ngôn còn nhỏ không thể biết đến thành phố này chỉ có một cái Trang gia quyền uy của năm đó, thì Lăng Hách chính là cùng thời, còn là một người rất nể phục Trang Vinh Quang. Tuổi trẻ tài cao, con ngoan vợ hiền tưởng rằng cuộc sống của ông ấy rất hạnh phúc, êm ấm cho đến khi hay tin hai vợ chồng Trang Vinh Quang chết thì anh ta cũng đã có thắc mắc trong một thời gian dài, nhưng vì phải toàn tâm toàn ý làm việc cho Cố gia nên cũng quên mất. Bây giờ nhắc lại cũng thật khiến người ta muốn hồi tưởng.

[Sao thế? À quên, tôi chưa tự mình chính thức giới thiệu nhỉ. Mộ Dung Địch – tên của tôi] Ả ta lại nói với hống hách, rất tự hào khi mà nói ra tên của mình.

“Lạc Lạc, tắt đi em không cần nghe nữa. Lăng Hách…” Cố An Ngôn thấy cô im lặng thì tưởng rằng cô tức giận đến mức không nói nên lời, mà hiện tại bọn họ chưa thể đối mặt trực diện với Mộ Dung Địch nên cậu ta liền muốn bảo Lăng Hách mau lái xe đi nhưng lại bị cô ngăn cản.

Đẩy đẩy Cố An Ngôn ý bảo không sao, trấn an cậu ta xong Anh Lạc mới quay lại thả người tựa lưng về phía sau, điều chỉnh âm giọng hống hách hơn bà ta nói.

[Tôi còn lạ gì cái tên của bà sao? Cũng chỉ là một con chó nằm dưới đáy nhà Mộ Dung thôi thì có gì hãnh diện chứ]

Không thể không nói cái mồm độc địa của cô luôn biết chọn điểm yếu của người khác mà đâm một nhát dao chí mạng.

[Mày… mày…] Mộ Dung Địch đứng nhìn thẳng vào cửa kính đen như mực, vì đây là loại kính một chiều, chỉ có bên trong nhìn ra được bên ngoài chứ bên ngoài không thể nhìn được bên trong.

[Ấy, ấy người của Mộ Dung gia không được nổi nóng, tức giận, để lộ cảm xúc trên khuôn mặt như vậy. Phải hiền dịu một tí, mới ra dáng của một con người chứ] Cô nhếch môi hưởng thụ vẻ tức giận trên khuôn mặt vì tức giận mà những chỗ được phẫu thuật thẩm mỹ nhăn nhúm, rất khó coi.

“Anh Lạc tiểu thư, cô không nên chọc giận bà ta nữa. Hiện tại nếu còn như vậy sẽ không tốt cho chúng ta đâu” Lăng Hách thấy bà ta đã tức giận như vậy liền quay xuống nói nhỏ với cô mà không để lọt âm thanh qua điện thoại.

“Anh nhìn Mộ Dung Địch là loại người khi tức giận não sẽ ngắn lại à, bà ta hiện tại muốn chọc điên tôi trước rồi mới giết chứ không phải khi không có thể ở nhà chờ tin lại tự mình đến tận đây chỉ để xem xe nổ như thế nào, đó chính là ngu ngốc sẽ bị vạ lây” Cô cũng không tiết kiệm lời mà giải thích cho Lăng Hách biết.

Lại quay sang thấy Cố An Ngôn nãy giờ im lặng tự mình cậy khóa cửa, Anh Lạc liền điên lên muốn đập hắn một cái thì Lăng Hách đã sớm chồm xuống bắt lấy cánh tay đang cậy cửa của cậu ta.

“Thiếu gia, trên cửa có thiết bị báo động bởi vậy nên bọn chúng mới rất yên tâm với kính một chiều của chúng ta”

“Ý anh là…”

“Đúng, anh mà cậy được cửa ra thì bom cũng sẽ tự phát mà bom phát rồi thì cửa cũng sẽ tự động mở” Lăng Hách gật đầu xem như là đồng ý với suy nghĩ trong đầu hiện tại của Cố An Ngôn. Cậu ta không ngốc vẫn có thể suy nghĩ được đến chuyện này, chỉ là chưa được trải đời nhiều như Lăng Hách cùng Anh Lạc thôi.

Thấy hai người họ đã dừng lại rồi, Anh Lạc cũng không muốn mắng người ở thời điểm hiện tại nên tiếp tục nghe Mộ Dung Địch nói.

[Tính tình của mày cũng giống như mẹ mày nhỉ, con ả Tuyết Ánh năm xưa cũng nói chuyện với tao bằng thái độ ấy nên mới bị tao giết một lúc là cả hai vợ chồng nó luôn đấy] Mộ Dung Địch sau khi tự mình bình tĩnh lại nói, mà cái câu nói này lại giống hệt với câu mà lúc trước Bạch Mai cũng nói với cô như vậy.

Nhưng dù có nói bao nhiêu lần thì cô vẫn tức giận. Thấy cô im lặng Mộ Dung Địch liền biết mình đạt được mục đích mà tiếp tục nói:

[Ây da, thật là bất cẩn tôi lại chọn địa điểm gặp mặt lần đầu tiên của chúng ta là nơi mà xe của bố mẹ cô bị nổ, thật là…] Ả ta nói chuyện còn kéo dài thêm âm giọng khiến từng câu từng chữ như từng nhát dao mà cứa vào vết thương của cô.

[Hừm… hẳn là bà đã già rồi đi. Chậc, mà đến tuổi này rồi vẫn chưa có con cháu, quả thật là thẹn quá. Lỡ như mai mốt chết thì ai sẽ bưng hương quả cho bà đây] Anh Lạc cố điều chỉnh lại tám trạng, hiện tại nếu như tức giận thì sẽ đúng theo ý bà ta.

Giờ này hẳn là Nhiếp Khuynh Ngang đang đi tìm cô rồi đi, để anh bắt lại thì cô vẫn còn cơ hội sống để diệt Mộ Dung Địch mặc dù con đường lại càng khó khăn hơn một chút. Hiển nhiên là trong lòng cô luôn nghĩ anh giữ cô lại là chỉ muốn hành hạ tinh thần của cô, để cô sống bên cạnh anh chính là không thể trả thù được cho bố mẹ, không nỡ ra tay với Bạch Mai, Nhiếp Hùng vì nó có liên quan đến anh. Muốn cô ở bên cạnh để biến cô dần trở thành đứa con bất hiếu mà tha thứ chung sống với kẻ thù giết bố mẹ mình. Mà chưa từng liên hệ đến việc anh muốn bảo vệ cô, dù cho cô có thông minh, nhận biết được mặt trái của cuộc đời nhưng với tình yêu cô cũng giống như Nhiếp Khuynh Ngang đều là một trang giấy trắng không biết nên làm gì, nghĩ gì cho đối phương.

“Bà chủ, Nhiếp phu nhân vừa gọi đến nói là Nhiếp Khuynh Ngang đã trên đường đi tìm Trang Anh Lạc rồi ạ, sợ là sẽ sớm tìm được đến đây” Thuộc hạ thân tín của Mộ Dung Địch lên tiếng.

“Chỉ là một thằng oắt thì có thể làm được gì mặc kệ nó” Mộ Dung Địch thật là không biết được thế lực thực sự của Nhiếp Khuynh Ngang mới dám ngang nhiên nói như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK