Anh hung hăng cậy mở đôi môi căng mộng tìm đến chiếc lưỡi mềm mại, thơm tho khiến bản thân say đắm. Anh tham lam, điên cuồng muốt mật ngọt trong khoang miệng ngọt ngào của cô.
Nhiếp Anh Lạc trong đầu lúc này chỉ thầm thở dài ‘Ôi cái tình tiết máu chó này rốt cuộc cũng xảy ra với bản thân mình’, rồi cũng vòng tay ôm cổ anh.
Môi lưỡi giao hòa phát ra từng đợt âm thanh thật khiến người khác phải ngại ngùng, Nhiếp Khuynh Ngang đưa tay khóa của rồi ôm eo xoay cô trở về bàn làm việc, đặt cô ngồi lên đấy. Cô dù cao trên mét sáu còn mang thêm đôi giày cao gót nhưng chung quy anh vẫn phải cúi thấp đầu xuống, thật rất mỏi.
Khí trong phổi của cô dần cạn cũng là lúc anh tách môi ra kéo theo một đường chỉ bạc. Anh trượt đôi môi ẩm ướt xuống hôn lên cổ cô, mỗi nơi anh hôn qua đều để lại dấu hồng hoan ái.
“Ưm… Nhiếp cầm thú, anh không được để lại dấu trên cổ em, ưm… mọi người sẽ nhìn thấy mất” Cô rên rỉ ‘tốt bụng’ nhắc nhở tên cầm thú kia.
Anh sau khi nghe cô nói như vậy liền nhếch môi, ghé sát tai cô phả hơi thở nóng ấm khẽ cất giọng nói dụ hoặc:
“Có muốn anh cầm thú hơn nữa không?”
Không dừng lại ở đó, bàn tay to lớn tà ác còn không để yên mà mơn trớn, vuốt ve đùi cô. Rồi trượt lên ấn một ngón tay vào huyệt hoa huýt đã sớm ẩm ướt, còn giở giọng trêu chọc:
“Hay là… anh ngừng lại nhé?” Vừa nói anh vừa mút vành tai mẫn cảm của cô.
“Đừng…” Cô vô thức thốt lên, nhưng sau đấy lai đỏ mặt quay sang hướng khác không để cho ai kia đắc ý.
Anh cười cười không tiếp tục trêu cô nữa mà kéo váy của cô lên. Dạo gần đây đi làm việc ở công ty, cô cũng không thường mặc đồng phục nữa mà thay vào đó là những kiểu váy dài qua gối màu sáng tươi mới, trẻ trung.
Thành thục đưa một bàn tay kéo khóa áo phía sau của cô xuống, rồi mở cả khóa áo ngực. Đôi gò bồng non mềm nhanh chóng hiện rõ trước mắt.
Hôn lên từng tất da thịt trắng nõn, một bàn tay xoa nắn một bên ngực mềm mại, một bên nụ hoa đã bị anh chiếm cứ mút lấy.
Dưới sự kích thích mãnh liệt của anh mà Nhiếp Anh Lạc đã sớm không chịu nỗi mà yêu kiều rên rỉ không thôi.
Khi màn dạo đầu đã xêm xêm, anh dứt khoát kéo ‘cự long’ đã sớm dựng đứng của mình lên thấm ướt đỉnh đầu rồi đặt ở cửa động của cô. Đến bước này còn có tâm trạng muốn trêu chọc cô, mà mãi không đưa vào.
“Ưm… ưm…” Cô khó chịu ngọ nguậy thân mình.
Anh cười khẽ thì thầm bên tai cô:
“Lạc Lạc, nói muốn anh đi” Nói rồi còn tà ác cắn nhẹ lên cái má mochi đáng yêu của cô.
“Ưm… muốn… muốn anh” Cô mặc dù xấu hổ nhưng vẫn không thể làm chủ được mà ngọ nguậy rên rỉ.
Chỉ thấy anh không nói không rằng mà bất ngờ thúc mạnh một cái, ‘cự long’ của anh hung hăng càn quấy bên trong hoa huýt nhỏ bé mềm mại của cô.
Thành tường non mềm của cô vẫn thít, ôm chặt lấy anh như lần đầu. Thứ khiến anh mê đắm nhất, chờ cô thích nghi được với anh. Nhiếp Khuynh Ngang liền ra vào từ chậm chạp đến nhanh như vũ bão khiến cho Nhiếp Anh Lạc vừa đau nhưng cũng sung sướng đến cực điểm.
Anh giày vò cô hết ở bàn làm việc, rồi lại đến sofa. Cứ thế cô cứ mệt mỏi rồi ngất đi mãi đến khi bên ngoài đã ráng nắng chiều, anh mới thôi buông tha cho cô.
Nhưng mỗi lần như thế anh đều đưa ra bên ngoài, cô vẫn luôn thắc mắc liệu anh có… yêu cô không? Hay là chỉ là cảm xúc nhất thời. Anh chưa từng nói yêu cô, thì đến việc mang thai con của anh cô cũng sẵn lòng thì liệu anh có muốn?
Nhưng suy nghĩ đấy cô chỉ cất giữ trong đầu một mình cô biết, cô chưa từng hỏi anh. Cô muốn anh tự nói đó chính là sự tôn trọng của cô dành cho anh.
Thấy cô mệt mỏi, Nhiếp Khuynh Ngang cũng cảm thấy có lỗi. Nhưng anh thật sự không thể ăn chay được nữa, đã nhịn 38 năm trời rồi thì khi được ăn mặn nhất định sẽ thèm khát chứ.
Chỉnh trang lại cho cô, dọn dẹp lại ‘chiến trường’ mà mình đã gây ra, anh hôn lên trán người con gái vì bị anh giày vò mệt mỏi đang ngủ say, rồi đắp áo vest của mình lên cho cô.
Bản thân thì lạnh nhạt đẩy cửa đi ra ngoài, bất kể ai cũng được không ai có thể làm Lạc Lạc của anh buồn bực…