• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng đối với người ăn chay 38 năm như anh thì một tiếng quả thực là không đủ. Anh còn muốn nữa nhưng nhìn cô dở sống dở chết ngất đi trên giường, cũng vì là lần đầu nên anh cố gắng kìm nén tha cho cô, mà bế cô vào phòng tắm rửa.

***

Sáng sớm hôm sau,

Tia nắng sớm bên ngoài chiếu rọi vào trong căn phòng vẫn còn vương mùi vị sau một đêm nồng nhiệt.

Nhiếp Anh Lạc nhíu mày mở mắt, thấy bản thân đã sớm được anh mặc cho một bộ đồ ngủ mới nằm trong vòng tay của anh. Cô liền mỉm cười ngước nhìn khuôn mặt góc cạnh, cương nghị không góc chết.

Bàn tay nhỏ đưa lên vẽ theo đường nét trên gương mặt anh, rồi cười ngốc nghếch. Anh bỗng mở bừng mắt khiến cô giật mình, ngồi bật dậy. Khiến vết thương bị động đau nhứt, nhưng điều đó còn không đáng nói bằng phía dưới còn đau nhứt hơn, đáng xấu hổ. Khuôn mặt bỗng đỏ ửng, khiến ai đó mỉm cười kéo cô nằm lại trong lòng mình.

Anh thật ra đã tỉnh lại rất lâu rồi, ngắm cô mãi đến lúc cô thức anh mới vờ ngủ để xem phản ứng của cô. Đêm qua khiến anh thật cứ tưởng là mình nằm mơ, đến khi ngủ một giấc vẫn thấy cô ngoan ngoãn nằm trong lòng anh mới sực tỉnh. Nếu nói hối hận, anh thật không có, nếu nói anh cầm thú anh thật cũng có một chút. Nhưng không biết tự bao giờ cô lại chính là một đóa hoa xinh đẹp mang lại hi vọng nở rộ trên cành cây đã khô héo là anh. Anh không thể biết chắc chắn nó có thể gọi là “yêu” hay không, nhưng cô chính là người đầu tiên khiến anh có phản ứng.

“Dậy sớm thế?” Anh cười khẽ cạ cạ cầm lên đầu nhỏ của cô.

Nhiếp Anh Lạc vì hành động thân mật của anh mà xấu hổ vươn tay đẩy anh ra, mắng:

“Buông em ra, dậy đi xuống ăn sáng đi”

“Nhưng mà anh muốn ăn em có được không?” Anh cười gian ghì chặt cô, bàn tay hư hỏng lướt khẽ trên làn da trắng mẫn cảm.

“Ồ, còn muốn nữa sao?” Cô bỗng dưng bắt lấy tay anh, mỉm cười hòa ái, rồi… lên chân một cái khiến anh đổ mồ hôi hột.

“Em muốn nó hỏng luôn sao?” Anh đau đớn buông cô ra.

Mà cô cũng đã lăn một vòng xuống giường chạy vào nhà vệ sinh còn quay lại lè lưỡi chọc tức.

Nhiếp Khuynh Ngang chỉ biết nhin đau mỉm cười…

Ngồi vào bàn ăn mà cô muốn lát hết cả mắt, như thay đổi 180 độ anh mời hẳn cả chuyên gia dinh dưỡng về cho cô. Coi như còn có lương tâm.

Mà từ hôm đó trở đi cả hai cứ như một đôi tình nhân nhỏ, cô luôn có thể nói yêu anh một cách dễ dàng nhưng hình như anh chưa từng thổ lộ.

Cũng từ ngày đó mà ánh mắt mọi người giúp việc giành cho cô có điều khác lạ. Tuy được huấn luyện để trở thành người hầu của Nhiếp gia rất chuẩn mực, nghiêm khắc nhưng ánh mắt dù có cung kính đến mấy vẫn sẽ có xen lẫn sự khinh bỉ chập chờn. Người hầu bọn họ phía sau lưng nói xấu cô đã bao lần vô tình nghe được. Họ nói cô trèo cao, hư thân, dụ dỗ cả bố nuôi của mình, họ mắng cô nhiều lắm mà cô cũng chỉ im lặng cho qua thôi. Vì ban đầu cô muốn quyến rũ anh là thật thì cũng có khác gì bọn họ nói.

Nhiếp Khuynh Ngang cũng biết những điều đó, nên đã bí mật thay một lượng lớn người hầu.

Một tháng tịnh dưỡng ở nhà, Nhiếp Anh Lạc cũng đã khỏi hẳn. Cô cũng trở lại công ty đi làm cùng anh, khác với ở nhà ở công ty anh luôn nghiêm túc bọn họ cũng phải giữ khoảng cách nhất định.

Nhưng đời đâu ai đoán trước được điều gì, chuyện giữa cô và anh chỉ mới được một tháng mà Bạch Mai cùng Nhiếp Hùng đã rõ ngọn ngành. Bà ta đã đứng ngồi không yên tự tìm cho mình một đứa “con dâu” từ trên trời rớt xuống – Dương Dĩnh.

Dương gia tuy không so được với Cố gia cùng Nhiếp gia nhưng cũng thuộc tầng lớp thượng lưu khó có ai sánh bằng. Đây cũng là người bà Bạch Mai cho là phù hợp với anh nhất. Bà ta vẫn luôn sắp xếp để tạo cơ hội cho cô ta đến gần anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK