Cố An Ngôn bị bắt đi, căn phòng thoáng chốc chỉ còn lại cô cùng Nhiếp Khuynh Ngang.
Nhiếp Anh Lạc nuốt nước bọt nhìn khuôn mặt lạnh băng của anh, biết là anh đã tức giận. Nhưng còn chưa biết làm sao để mở miệng lên tiếng giải quyết thì đầu lại bị một lực mạnh ghìm lấy, môi cũng bị chặn lại.
Cô mở to đôi mắt tròn long lanh nhìn gương mặt cương nghị đang gần trong gang tất. Hơi thở xâm lược bủa vây lấy cô, anh hung hăng cậy đôi môi anh đào mà luồn lưỡi vào trong lần mò chiếc lưỡi mềm mại, thơm tho. Ngang tàng mút lấy mật ngọt, đầu Nhiếp Anh Lạc nổ ‘oành’ một cái, cảm giác mới lạ khiến trái tim nhỏ bé của cô đập liên hồi trong lòng ngực khiến cô khó thở đến khó chịu, nhưng thật lạ kì cảm giác đó lại khiến cô cảm thấy rất thích.
Cô cũng hưởng ứng hưởng thụ nụ hôn cuồng bạo chiếm hữu của anh, vòng tay lên cổ vụng về đáp lại. Đầu óc Nhiếp Khuynh Ngang vẫn còn đang trong suy nghĩ đêm nào tên kia cũng lẻn vào phòng cô, không biết bọn họ đã xảy ra chuyện gì, động tác cứ vô thức hôn cô mãnh liệt.
Bàn tay to lớn đã đưa lên xoa nắn đôi gò bồng mềm mại khiến cho thân thể cô khó chịu ngọ nguậy phía dưới, làm anh nổi lên phản ứng.
Không khí trong phổi của cô dần cạn vì nụ hôn của anh, cộng với bàn tay đang xoa nắn kích thích khiến cô khẽ “Ưm” rên lên một tiếng ngọt ngào. Nhưng nó lại khiến cho đầu óc tỉnh táo lại.
Mở đôi mắt nhìn khuôn mặt trắng nõn ở cự li gần anh liền giật mình đẩy nhẹ, buông cô ra, đứng lên khó khăn hít thở lấy lại tỉnh táo.
“Xin lỗi, ta mất kiểm soát” Giọng anh trầm đục vì dục vọng khiến nó càng ma mị hơn.
Nhiếp Anh Lạc ngơ ngác nhìn bóng lưng anh đang định cất bước đi ra ngoài, cô liền đứng lên chạy lại ôm lấy anh từ phía sau.
“Chán ghét em sao?” Giọng cô ủy khuất vang lên phía sau, thân thể ấm áp mềm mại dính chặt lên người anh.
“Lạc Lạc, con biết con đang làm gì không?” Nhiếp Khuynh Ngang bất ngờ vì cách xưng hô của cô hỏi.
“Em yêu anh, Khuynh Ngang” Cô bỗng nỉ non cất lên khiến thân người Nhiếp Khuynh Ngang cứng đờ.
Phải một lúc lâu sau, anh mới có phản ứng. xoay lưng lại đặt tay lên vai cô, giọng đều đều:
“Đây không phải là trò đùa trẻ con. Ta là bố của con” Anh nghiêm túc răng.
“Nhưng chỉ là bố nuôi, anh dám nói anh không có cảm giác với em” Nhiếp Anh Lạc ngang bướng nhìn anh.
“Nhiếp Anh Lạc” Anh nóng giận gọi tên cô, trong lòng là một mảnh rối loạn.
Cô liền nhân lúc anh mất cảnh giác mà đu cả người lên người anh, đôi môi anh đào đè lấy môi mỏng bạc lạnh của anh. Rồi di chuyển đến mang tai liếm vào vành tai thì thầm:
“Nhưng đêm mà BỐ NUÔI lén hôn trộm, con đều thức giấc đấy nhé” Hơi thở ấm nóng phả lên mang tai, nơi yếu ớt mẫn cảm cùng hương thơm ngọt ngào của cam mê đắm khiến đầu óc anh mụ mị.
“Nhiếp Anh Lạc, xuống ngay” Tia lí trí cuối cùng còn xót lại khiến anh khó nhọc mắng.
“Bố nuôi à, anh thật không có cảm giác gì với em thì sao lại ghen khi anh Ngôn vào phòng của em ban đêm chứ” Cô nhấn nhá từng câu, đặc biệt nhấn mạnh hai từ “ghen” – “anh Ngôn” khiến cho Nhiếp Khuynh Ngang nổi máu nóng.
Anh bế cô đi về phía giường, sợ va phải vết thương nên anh dù có hung bạo cũng nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc giường.
Nhiếp Anh Lạc như con rắn nhỏ quấn lấy anh, đôi môi anh đào căng mộng lại một lần nữa bị anh ngậm lấy.
Nụ hôn không cuồng bạo như lúc vừa rồi mà nhẹ nhàng, day dứt. Môi lưỡi quấn quýt phát ra những âm thanh khiến người khác phải đỏ mặt. Bàn tay anh trượt xuống sờ từ đùi cô đi lên trên. Tay còn lại thì đã mò vào trong áo ngủ lần tìm đôi gò bồng mềm mịn của cô, tuy cô không phải dạng ngực to nhưng nói chung là cũng đủ dùng.
Nhiếp Khuynh Ngang nhẹ nhàng trượt đôi môi ẩm ướt xuống hôn lên cổ, bàn tay từ từ cởi đồ của cô cùng của bản thân ra, rất nhanh chóng cả hai đã trần như nhộng dán chặt lấy nhau.
Thân hình cường tráng của anh đập vào mắt Nhiếp Anh Lạc, mặc dù anh đã gần 40 nhưng phải nói ở độ tuổi này quả thật là độ tuổi quyến rũ nhất của cánh đàn ông. Từng khối cơ hoàn hảo xếp chồng lên nhau khiến cô ngơ ngẩn. Bàn tay non mềm, trắng trẻo trượt lên từng thớ da thịt mà biết bao nhiêu người phụ nữ muốn nhìn còn không nhìn được, hưởng thụ.
Nhiếp Khuynh Ngang hôn lên ngực cô, mút lấy nụ hoa đã sớm dựng đứng. Một bên bàn tay đã tìm đến hoa huýt mà mân mê cánh hoa đáng yêu. Cô xấu hổ đến đỏ mặt nhưng không làm sao chặn lại được những tiếng kêu ngân nga.
“Ưm… Khuynh Ngang… ưm…”
Nhiếp Khuynh Ngang liền đưa một ngón tay vào hoa huýt dò xét phản ứng, thân thể trắng nõn liền cong lên đau đớn.
“Ưm…”
“Ngoan, thả lỏng nào” Anh dụ dỗ thầm thì bên tai cô như dỗ một đứa trẻ.
Trên trán anh đổ một tầng mồ hôi lạnh, thành tường mềm mại của cô thít chặt lấy ngón tay của anh cũng dần thả lòng, nhân lúc này anh lại đưa thêm một ngón tay vào cử động đẩy nhanh tốc độ để mở rộng cửa động nhỏ của cô.
“Ưm… ưm…” Nhiếp Anh Lạc đau đớn xen lẫn sung sướng rên nhẹ.
Khi đã đến đoạn cao trào, anh rút ngón tay ra kéo theo dịch nhờn trắng đục. Anh cũng nhanh chóng kéo “cự long” của mình lên thấm ướt đỉnh đầu, mà để trước cửa động mãi không nhúc nhích.
Anh thì thầm bên tai cô:
“Em chắc chắn?”
Nhiếp Anh Lạc khó chịu ngọ nguậy nghe thấy anh nói như vậy thật muốn một phát đánh chết anh, đã đến bước này rồi mà còn hỏi điều vô lí như vậy. Cô giận dỗi bám lên cổ cắn cho anh một cái rõ đau.
Anh mỉm cười xem như cô đã đồng ý, đẩy thân mình một cái, “cự long” đã khó nhọc đi vào cửa động của cô. Hoa huýt mềm mại thoáng chốc bị lấy đầy khiến cô đau đến ứa nước mắt. Cô lúc nãy cứ bị anh mê hoặc làm gì để ý đến cái đó lại to như vậy.
“Ưm,… đau…” Cô líu nhíu rên.
“Sẽ không đau nữa, em mau thả lỏng, muốn giết chết anh à” Anh khó nhọc mắng, thành tường của cô siết chặt lấy “cự long” khiến anh quả thật muốn điên lên.
Sau khi cảm nhận được cô đã thả lỏng anh di chuyển nhịp nhàng để cô quen dần với cảm giác này, khiến cô từ đau đớn đi đến khoái lạc.
Giày vò cô suốt một tiếng đồng hồ, cuối cùng anh cũng ra, anh liền đưa ra bên ngoài. Dù có thể biết được hôm nay là ngày an toàn của cô nhưng anh vẫn không muốn làm vậy, vì lỡ đâu lại trúng thưởng thì…
Kéo “cự long” ra cũng kéo theo một chút dịch nhờn trắng đục hòa lẫn cùng với máu, minh chứng cho anh đã lấy đi lần đầu của cô, rằng cô đã trở thành một người phụ nữ thực thụ.