Những ngày sau đó, Nhiếp Anh Lạc vẫn như vậy nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy trong từng ánh mắt, từng cử chỉ vẫn tùy tiện nhưng trong đó lại có một chút cẩn trọng.
Mục tiêu đầu tiên của cô chính là… làm cho Nhiếp Khuynh Ngang yêu cô. Chẳng phải Bạch Mai sợ cô tiếp xúc quá nhiều với gia đình bà ta sao, được thôi vậy thì tôi lại cứ thích quấn lấy con trai bà đấy.
Nhưng mấy hôm nay Nhiếp Khuynh Ngang sợ chạm mặt cô cả hai sẽ lại gây gổ nên luôn kiềm nén đi làm sớm, tối muộn mới về để không chạm mặt. Mà Nhiếp Anh Lạc đương nhiên cũng nhận ra điều đó.
Hôm nay, cô đã quyết định ngồi đợi anh, mãi đến gần 1-2h sáng, ngoài sân mới nghe tiếng động cơ xe. Cô nhếch môi cười khẩy, đưa tay xoa rối mái tóc ngắn.
Nhiếp Khuynh Ngang mệt mỏi đi vào nhà, mấy hôm nay anh ngủ rất ít, một ngày chỉ ngủ được 2-3 tiếng, có hôm chỉ chợp mắt 15 phút rồi lại đi ra ngoài. Xoa xoa cổ đau nhứt, anh cởi vest ngoài, toan bước lên cầu thang về phòng thì nghe tiếng ‘choang’ lớn ở bếp.
Lúc đầu anh định không quan tâm mà bước lên tiếp nhưng tiếng rên nhỏ khẽ phát ra đau đớn quen thuộc khiến anh phải đánh vòng lại. Liền thấy Nhiếp Anh Lạc bàn tay rướm máu nhỏ giọt vì bị các mảnh thủy tinh của ly nước vỡ cứa phải.
Anh nổi giận, không nói một lời đi tới cúi xuống bế cô lên. Đi đến đặt cô ngồi lên ghế, rồi đi bật đèn, anh đi lấy hộp cứu thương đến ngồi cạnh lau vết máu, sát trùng, rồi dán băng keo cá nhân.
Nhiếp Anh Lạc nhìn một màn này, cô có phần lúng túng. Cô muốn trả thù, nhưng tại sao khi đứng trước Nhiếp Khuynh Ngang, cô lại chần chừ không muốn thực hiện các bước tiếp theo. Khi anh thả tay cô xuống, Anh Lạc giật mình tỉnh táo, ‘Anh Lạc, mày không được chần chừ’ thầm nhủ.
“Papa đang tránh Lạc Lạc sao?” Cô đánh tay cầm ngược lại bàn tay anh, bắt đầu xuất chiêu, đôi mắt to tròn long lanh nhìn anh, cái miệng nhỏ mím lại.
Nhiếp Khuynh Ngang biết cứ như vậy không phải là cách nên đưa tay lên véo một bên má trắng nõn của cô, cất giọng trầm khàn:
“Bình tĩnh lại rồi sao?”
Cô gật gật đầu nhỏ, rồi nói giọng ấm ức như đã cam chịu số phận:
“Lạc Lạc, sẽ nghe lời papa nhưng ông nội…” Cô giả vờ thở dài.
“Ông nội không sao, con cứ nghe theo papa là được, mọi chuyện đã có papa giải quyết” Nhiếp Khuynh Ngang thấy cô dễ dàng chấp nhận như vậy thì cảm thấy rất lạ, nhưng lại không thể nào bắt được mấu chốt nằm ở đâu.
“Được” Cô gật đầu, tựa vào người Nhiếp Khuynh Ngang nhưng cảm xúc bây giờ không phải đơn thuần như lúc trước. Nếu nói lúc trước đơn thuần, yêu thích thì bây giờ chỉ có mưu tính, trả thù mà thôi.
…
Những ngày sau đó, cả hai lại quay về vòng tuần hoàn như lúc trước. Nhưng Nhiếp Anh Lạc lại có vẻ dính Nhiếp Khuynh Ngang hơn lúc trước. Anh cũng cho mời giáo sư giỏi nhất Viện Quốc tế về Nước hoa, Mỹ phẩm và Hương liệu Viện Quốc tế về Nước hoa, Mỹ phẩm và Hương liệu tại Pháp về dạy cho cô.
Lúc đầu khi Nhiếp Anh Lạc tiếp cận với Nhiếp Khuynh Ngang cô còn có chút lúng túng, chần chừ. Nhưng lâu dần cô cũng không còn thấy như vậy nữa.
Cô ngoài giờ học cùng giáo sư thì luôn đi theo bên cạnh anh lấy lí do muốn học hỏi việc quản lý, kinh doanh. Dần dần thời gian cô cũng anh tách ra cũng ít, có hôm cả hai còn ngủ chung một chỗ. Nhưng Nhiếp Anh Lạc vẫn giữ chuẩn mực như vậy, cô phải chắc chắn rằng mình đã có thể nắm bắt được anh.
Còn về phần Bạch Mai cùng Nhiếp Hùng sau khi biết được chuyện này, liền đứng ngồi không yên. Cả ngày cứ không gọi điện sẽ tự mình đến hoặc cử người đến làm phiền cô cùng anh.
Cô vào công ty học hỏi cũng được 4 tháng, Nhiếp Khuynh Ngang hôm nay có hẹn bàn việc làm ăn với một vị đối tác khá quan trọng về ngành điều chế nước hoa, anh liền dắt cô đi theo.
“Con đi chuẩn bị một chút đi”
“Vâng”