“Ý bà là gì?” Cô mở đôi mắt long lanh nhìn bà ta. Thấy Bạch Mai hỏi như vậy không biết vì sao trong lòng cô lại lộp bộp một tiếng bất an, cô có cảm giác như điều bà ta nói sắp tới sẽ khiến cô không thể tưởng tượng được.
“Sao? Hứng thú? Rất muốn biết có đúng không?”
“Không muốn nói thì cút đi” Thấy Bạch Mai vờn mình như vậy cô cũng bực tức lạnh giọng đuổi.
Bạch Mai ngồi xuống nắm tóc cô giật ra phía sau, bắt ép cô nhìn vào mặt mình, khiến da đầu cô đau rát.
“Vậy mày có biết Ngang nó luôn thương nhớ một người phụ nữ bao năm nay không?” Bà ta lại hỏi thêm một câu khiến cô đứng tim.
Đúng, bao năm nay anh dù không nói nhưng cô vẫn nhận ra được rằng anh từng yêu một người phụ nữ… rất sâu đậm. Tưởng chừng như chuyện này đã sớm bị cô quên lãng sống hạnh phúc bên anh, nhưng khi nghe Bạch Mai nhắc lại trái tim cô như ngừng đập.
“Có muốn biết là ai không?” Bà ta nhếch mép, thấy sống lưng cô đã cứng đờ, bà ta liền cúi xuống nói thầm bên tai cô.
“Là mẹ cô, Tuyết Ánh”
Nói xong cũng vứt thân thể đã rã rời của cô xuống đất.
Nhiếp Anh Lạc giờ đây hai bên tai chỉ lùng bùng, cái tên của mẹ cô – Tuyết Ánh. Cứ lặp đi lặp lại liên hồi bằng giọng của anh. Giờ đây những đêm mà anh mơ, khẽ gọi tên của ai đó. Những cái tên mà cô đều không thể nghe đã dần rõ ràng bên tai cô.
“Tuyết Ánh… Ánh Ánh…” …
Chỉ toàn là tên mẹ của cô, Nhiếp Khuynh Ngang lúc ở rừng cây cũng từng gọi tên mẹ của cô. Trái tim cô đau đớn như nhận ra được thứ gì đó rất đáng sợ.
“Nó vì mẹ mày mới nhận nuôi, bảo vệ, che chở cho mày suốt 18 năm qua đấy. Mà bây giờ nó có nói yêu mày thì cũng chỉ là vì mày là con gái của Tuyết Ánh, có nét giống cô ta. Cũng chỉ là một thứ đồ chơi rẻ tiền dùng để thay thế một thứ đồ chơi rách nát” Từng câu từng chữ của Bạch Mai nói ra như thể khắc sâu vào tâm khảm khiến cô đau đớn, đau đớn đến không muốn cử động nữa.
Bạch Mai nói xong cũng cùng những tên vệ sĩ đi, thấy cô nằm trên sàn bất động bà ta đã nghĩ cô cũng sẽ không trốn thoát được, lại để vệ sĩ cho cô hít thuốc mê đến bất tỉnh, rồi phóng hỏa đốt cháy căn nhà hoang.
Khi lửa đã bao phủ lấy căn nhà, chiếc xe chở Bạch Mai cũng lăn bánh chạy đi. Ở đây là một nơi hoang vu, hầu như là không có người lui tới trong khoảng thời gian này, nên bà ta mới yên tâm mà không đợi thêm nữa, liền trở về. Sợ Nhiếp Khuynh Ngang sẽ nghi ngờ bà.
Nhưng bà ta đâu biết được, khi bà ta vừa đi thì một bóng đen đã ẩn nấp trong một cái cây to ở đấy liền nhảy ra, chạy như điên vào đám cháy vác Nhiếp Anh Lạc đi ra, trước khi đi còn thay cô đỡ một thanh xà ngang lửa cháy thiêu bỏng một mảng lớn trên vai.
Bóng đen vác cô trên vai lao như điên ra một con đường khác hoàn toàn, đến trước một chiếc xe liền mở cửa đặt cô nằm vào trong ấy rồi cũng lái xe chạy mất. Nếu như Bạch Mai mà thấy được khuôn mặt của cái bóng đen này thì nhất định sẽ tức điên lên, vì người đó không ai khác chính là Tần Tinh, người mà Nhiếp Hùng nói là đáng tin, lợi hại nhất dưới tay ông ta.
…
Khi Nhiếp Anh Lạc tỉnh dậy cũng đã là nửa ngày sau, mở nắt ra cảm nhận được mình đang ở một nơi rất xa lạ. Đầu óc thì cứ ong ong đau nhứt, từng mảng kí ức sự việc vừa rồi cô cũng nhớ lại toàn bộ.
“Tỉnh lại rồi đấy à?” Tần Tinh mở cửa phòng bước vào thấy cô ngồi thừ người trên giường thì cất tiếng hỏi.
“Anh cứu em sao?” Nghe thấy giọng Tần Tinh cô ngước mặt sang nhìn anh hỏi, chẳng phải anh đã bỏ mặc cô rồi sao.
“Hừ…” Tần Tinh không nói gì chỉ hừ lạnh một cái rồi ngồi xuống ghế gần đó.
Nhiếp Anh Lạc thấy vậy cũng đã biết câu trả lời, cô hiện giờ rất rối rắm không muốn nói chuyện. Nhưng khi nhìn xuống bộ đồ mới hoàn toàn trên người mình cô lại lên tiếng hỏi.
“Anh thay đồ cho em à?”
Khiến cho Tần Tinh vừa tự rót cho mình một chén trà vừa nhấp một ngụm liền bị sặc.
“Khụ… khụ…”
Thấy Nhiếp Anh Lạc híp mắt nhìn mình. Tần Tinh liền ngượng ngùng không làm vẻ mặt lạnh nữa, gãi gãi đầu nói:
“Ở đây là nhà cũ của anh, nằm ở ngoại ô. Làm sao tìm được một người đáng tin để đến đây chứ. Huống hồ Bạch Mai vẫn còn đang cho người theo dõi đấy, nếu bà ta mà biết em thoát được sẽ cho bác sĩ đến chứ không phải thay vì sát thủ à… Anh thay đồ cho em cũng là để băng bó vết thương bị bỏng sau lưng em đấy nhé” Tần Tinh nói năng chẳng đâu vào đâu, Nhiếp Anh Lạc cũng mệt mỏi không quan tâm nữa mà nằm xuống nghỉ ngơi. Cô muốn yên tĩnh suy nghĩ một chút.