Đi vào trong một căn nhà ngói đơn sơ nằm trên đỉnh, nhìn từ đằng xa thì căn nhà này quả thực rất nhỏ nhưng khi đến gần lại khiến người ta phải kinh ngạc, bởi ngôi nhà ngói được xây theo kiểu trảng dài. Thứ mà họ nhìn thấy từ đằng xa chỉ là một góc nghiêng của nó.
Trước khi đoàn người bọn họ đi vào trong, còn phải đi qua một cánh cổng được buộc gai nhọn lồng sắt kiên cố, có hai người đàn ông to cao, khuôn mặt hiền hòa đứng bảo vệ, người ở đây rất yên bình nên họ luôn giữ mình trong trạng thái thoải mái nhất nên trông ai cũng hiền hậu chứ không cay nghiệt, dữ tợn. Tộc trưởng Akhtar dẫn đầu đi đến đâu người dân ở đây đều đặt chéo tay cúi đầu cung kính, hai tên này cũng vậy.
Bước vào trong sân ngôi nhà ngói trảng dài mới hiện rõ trước mắt. Không cầu kì như một cung điện xa hoa, nhưng cũng không đơn sơ, đạm mạc. Trần Tử Đình phía sau bắt đầu thể hiện tài năng của mình, anh ta giới thiệu một cách khái quát về nơi này:
“Đây được xem như là nơi ở cũng như là nơi dùng để cúng bái những bị tộc trưởng đã mất. Mỗi căn phòng được chia ra ở đây, đều là nơi sinh hoạt hằng ngày lúc còn sống chưa được gả đi của một vị tộc trưởng theo thứ tự. Tộc trưởng Akhtar là tộc trưởng thứ 16 của tộc người Hunza, nếu tính không lầm thì cô ta năm nay đã 39 tuổi”
“Cái gì cơ? 39 tuổi á, không thể nào nhìn cô ta chỉ có nhỏ chứ không có hơn Nhiếp Anh Lạc” Vu Vân Hi kinh ngạc, đá một ‘cước’ đau vào người Nhiếp Anh Lạc.
Cô lúc vừa nãy cũng hóng hớt chuyện, vừa nghe thấy Vu Vân Hi nói mình như vậy liền đen mặt. Nhưng trong lòng vẫn tự nhủ ‘Mặc kệ anh ta, mặc kệ anh ta, mặc kệ anh ta…’
Tộc trưởng Akhtar dắt họ đến căn phòng thứ 16, rồi bước vào. Không gian bên trong đầy đủ, tiện nghi như một căn phòng dân bình thường.
Nhiếp Khuynh Ngang ngồi xuống cái ghế gỗ đặt đối diện ghế cô ta đang ngồi, rồi kéo Nhiếp Anh Lạc ngồi lên đùi mình không nể nang ai. Bọn người Vu Vân Hi, Trần Tử Đình, Lãnh Hàn thì đứng phía sau.
Mà Akhtar sau khi thấy một màn này cũng ngay người, cô ta quả thực lúc nãy vừa gặp đã trúng ‘tiếng sét ái tình’ với người đàn ông trước mắt này. Đôi mắt sắt bén, sống mũi cao cùng phiến môi mỏng bạc. Khiến cho một cô gái còn độ tuổi ‘trưởng thành’ như cô ta phải xao xuyến, tuy rằng trước nay chưa có trường hợp người trong tộc lấy người ngoại tộc nhưng cô ta vẫn là khá thích anh.
………
(Giải thích chút nè: Vì người Hunza là tộc người bí ẩn tuổi thọ có thể lên đến 145 tuổi, sức khỏe dẻo dai họ đến 60 tuổi vẫn có thể sinh con. Nên tình trạng những ông bố hơn con cái ở bên ý 90 tuổi là bình thường. Phụ nữ đến 100 tuổi vẫn có thể được xem là độ tuổi trưởng thành. Này không điêu đâu mn, ai có biết về bộ tộc Hunza này, hay là đã search mạng r thì sẽ biết á)
………
Không gian trở nên yên tĩnh hẳn, khi đến đây trời cũng đã tối. Nên bọn họ đã đốt nến hương lên thắp sáng cả căn phòng. Được một lúc Akhtar là người lên tiếng đầu tiên:
“Ngài Nhiếp, như anh đã biết chúng tôi cần sự giúp đỡ của các anh” Ban nãy cô ta đã nghe người đàn ông trung niên kia kể lại một chút, nên mới biết anh được gọi là ‘ngài Nhiếp’, nhưng không biết tên anh.
“Tại sao tôi lại phải giúp cô” Anh đưa tay tùy ý vuốt mái tóc ngắn mềm mại của Nhiếp Anh Lạc.
“Xin lỗi vì đã tự ý chặn số hàng đấy của anh” Cô ta rất thẳng thắn nói lời xin lỗi anh, cũng thông minh đấy chứ.
“Nghe nói các người gặp tình huống rất khó giải quyết…” Anh tùy ý mở miệng, nói đến đây anh liếc mắt nhìn cô ta:
“Nhưng mà tôi lại khá là không thích rắc rối”
“Anh chắc chứ?” Cô ta bỗng lạnh giọng hỏi lại, ngoài cửa những người dân hiền hậu chào đón họ phía nãy bây giờ lại trên tay mỗi người cầm một thứ vũ khí tiến vào.
“Papa, đây là ‘chó cùng rứt giậu’ sao?” Anh Lạc đưa đôi mắt sáng ngời nhìn anh, tinh nghịch.
“Tộc trưởng Akhtar hẳn là muốn tự tìm đường chết trước sao?” Lãnh Hàn phía sau đã rút súng từ lâu, đứng sát bên cạnh Nhiếp Khuynh Ngang, lạnh giọng.
Mà cô ta sau khi thấy người phía anh đã rút súng, lại nhìn thấy đôi mắt lạnh như băng của anh, lòng lạnh ngắt, mở miệng:
“Ra ngoài đi” Đưa một tay đỡ trán.
“Nhưng tộc trưởng…”
Không để người đó nói xong, cô ta lại phất tay ý bảo ra ngoài.