Rầm! Đùng!
Từng chưởng mạnh mẽ đánh vào bình luyện yêu kia, quả giống như từng chưởng đánh như thấy máu, nắm đấm của Diệp Thành gần như muốn nổ tung.
Có điều, sau mỗi chưởng đánh ra, huyết quang trên bình luyện yêu kia nhanh chóng bị dập tắt, bình luyện yêu khổng lồ bắt đầu lắc lư, Hầu Thiên Sát cũng theo đó mà phun máu lùi về sau.
Tay không địch lại với binh khí, sự mạnh mẽ của Diệp Thành đã vượt qua dự liệu của hắn.
Lúc này, bên ngoài rặng núi, từng cặp mắt nhìn chằm chằm vào phía này nhưng không ai dám xông vào, rất nhiều người dùng Thiên Nhãn Thông quan sát nhưng lại bị một luồng sức mạnh thần bí ngăn cản.
Không sai, trước khi đại chiến với Hầu Thiên Sát, Diệp Thành đã bày ra cấm chế ngăn những kẻ bên ngoài trông thấy cảnh tượng trong này.
“Sao còn chưa ra ngoài?”, hồi lâu, có người khẽ giọng lên tiếng.
“Xem ra thực lực ngang nhau, đánh lâu như vậy rồi mà không ra ngoài, chỉ kém có hai bậc mà Tần Vũ đó bất phàm vậy sao?”
“Dù có bất phàm thế nào thì cũng phải diệt”, những người muốn vào trong trước đó mặt mày tôi độc lên tiếng mắng chửi.
“Có người ra ngoài rồi, có người ra ngoài rồi”, trong tiếng bàn tán xôn xao có người hô lên.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn.
Phía đó, một bóng hình nhơ nhuốc máu lảo đảo chạy ra ngoài, có lẽ vì cấm chế và bên trong còn có mây sương mờ mịt khiến người ta không nhìn rõ được đó là Hầu Thiên Sát hay Diệp Thành.
“Tiền bối, cứu ta”, tiếng kêu gào tiếp theo khiến tất cả mọi người đều sững người.
“Là Hầu Thiên Sát”.
“Người kêu cứu là Hầu Thiên Sát, lẽ nào hắn…hắn bại rồi?”
Khi tất cả mọi người bàn tán thì bóng hình Hầu Thiên Sát lảo đảo đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
Đợi tới khi nhìn rõ hình thái của Hầu Thiên Sát, tất cả đều hít vào hơi khí lạnh. Đó còn là một con người nữa không? Hắn không còn hình người nữa, toàn thân đẫm máu, rất nhiều vị trí trên cơ thể lộ cả phần xương trắng hếu ra ngoài, phần trước ngực còn có một lỗ máu to bằng cả chưởng ấn, có lẽ là do bị chưởng ấn đấm xuyên, một cánh tay nổ tung, cánh tay còn lại cũng gãy, có lẽ đã phế rồi, đặc biệt là phần đầu chỉ còn một nửa còn nửa còn lại có lẽ đã nổ tung.
“Đây…”, cảnh tượng kinh rợn này khiến tất cả đều sững sờ.
“Tiền bối cứu ta”, Hầu Thiên Sát lảo đảo, hắn cố gắng tiếp cận gần lối ra, mặt mày kinh hãi, hắn gần như đang cầu cứu nhóm người cùng đuổi tới để truy sát Diệp Thành.
Phụt!
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Hầu Thiên Sát vừa bước ra đã bị đâm xuyên, có lẽ vì lực quá mạnh nên cơ thể của hắn cũng bay đi cả hàng chục trượng, trời đất lúc này chìm vào yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn, nhìn Hầu Thiên Sát bị găm trên hư không, hắn chết trông rất khó coi, chết trong trạng thái khuôn mặt mang theo vẻ sợ hãi.