“Là ngươi, không sai”.
“Vậy thì đi thôi, phiền ông đi trước dẫn đường”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân gãi đầu toan sải bước theo.
“Xin lỗi, thành chủ chỉ gặp vị tiểu hữu này”, Ông lão họ Dạ mỉm cười nói.
“Nếu ông nói vậy thì chúng ta lại khó chịu rồi đấy”.
“Không cần để ý tới bọn họ” Diệp Thành cứ thế ngó lơ sau đó quay người đi ra khỏi tiểu viên.
Ôi trời…!
Cứ vậy, dưới sự dẫn dắt của Ông lão họ Dạ, Diệp Thành tới được phủ đệ dồi dào đại khí nhất của Thiên Long Cổ Thành.
“Hào nhoáng vậy sao?”, Diệp Thành nhìn mà hoa cả mắt, hắn ngó trái ngó phải như thể một tên nhà quê chưa từng được thấy thế giới bên ngoài vậy.
Cũng chẳng thể trách hắn như vậy, chủ yếu là vì phủ đệ của thành chủ Thiên Long Cổ Thành rất dị thường, khắp nơi đều trồng đủ thứ hoa cỏ kì lạ, vả lại Diệp Thành rõ ràng trông thấy vài cây đã biến mất từ lâu khỏi Đại Sở.
Ngoài những điều này ra thì hắn còn nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, Diệp Thành quan sát kĩ thì đó chính là linh tuyền với linh khí dồi dào vẩn quanh.
Và điều khiến Diệp Thành cảm thấy khác thường đó là khắp nơi trong phủ đệ này đều bố trí trận văn mật khiến người ta cảm thấy thót tim, nếu như có ai đó lén lút đột nhập vào đây thì chắc chắn sẽ không thể có nổi kết cục tốt đẹp.
“Tiền bối, vì sao thành chủ của ông muốn gặp ta?”, Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn nhìn Ông lão họ Dạ ở phía trước.
“Ta không biết?”, Ông lão họ Dạ mỉm cười nói.
Xì!
Diệp Thành tuỳ hứng khẽ rít lên sau đó tiếp tục đi theo sau Ông lão họ Dạ. Không lâu sau đó, bọn họ tới một rừng đào và dừng chân trước một lầu các nhỏ nằm ở nơi sâu nhất trong rừng đào.
“Tiểu hữu, gia chủ nhà ta ở bên trong này”, Ông lão họ Dạ mỉm cười ôn hoà với Diệp Thành sau đó quay người rời đi.
“Đa tạ tiền bối”, Diệp Thành cung kính hành lễ rồi hiếu kì nhìn lầu các trước mặt sau đó mới sải bước đi vào.
Vừa vào trong, hắn đã nhìn thấy đủ thần hoa bay rợp trời, và đúng như Diệp Thành đoán định trước, trong lầu các này là một thế giới riêng biệt vả lại không gian bên trong không hề nhỏ bé, cũng phải chừng hàng chục trượng, giống như một ngôi biệt uyển.
“Thiên Long Cổ Thành thật sự không hề đơn giản”, Diệp Thành lẩm nhẩm, sai bước vào trong.
Cuối cùng, hắn nhìn thấy một người đang đứng ở đình nghỉ chân chính giữa lòng hồ.
“Nữ…là nữ nhân?”, nhìn bóng hình này này, Diệp Thành đột nhiên thẫn thờ.