Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Diệp Thành (full) - Truyện tác giả: Lục Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ông lão họ Dạ cũng rất bất lực nhìn Ngưu Thập Tam đang ngồi ở ghế đối diện, trong mắt hiện rõ mấy chữ: Không trách ta được, bên trong không có bảo bối.

Không chỉ ông ta mà hầu như tất cả mọi người đều nhìn sang, bỏ ra hai triệu linh thạch mà lại chẳng nhận được gì, có vui không?

Để ta yên tĩnh!

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Ngưu Thập Tam đưa hai tay lên che mặt.



Mất mặt, thật sự quá mất mặt.

Toàn hội trường mặc niệm ba phút.

Từ lúc bắt đầu Đại hội đấu thạch đến giờ đến giờ, tảng đá được đấu với giá cao nhất đến khi xẻ ra lại chẳng có gì, vì thế mọi người đều đồng loạt mặc niệm cho Ngưu Thập Tam ba phút.

“Xem ra đêm nay ông ta không ngủ được rồi”, Ngô Tam Pháo xoa cằm, nói một câu với ẩn ý sâu xa.

“Có lẽ sau Đại hội đấu thạch này ông ta sẽ phát điên lên mất”, Thái Ất Chân Nhân cũng vuốt râu, thốt lên một câu thấm thía.

“Xem ra hai người đều là kẻ xấu xa”, Diệp Thành vẫn luôn vùi đầu lau linh châu bên cạnh thản nhiên nói.

Buổi đấu giá vẫn tiếp tục.



Nhưng buổi đấu giá tiếp theo diễn ra khá nhạt nhẽo, chủ yếu là vì hai triệu linh thạch cũng không xẻ ra được gì, mọi người không dám tăng giá nhiều, sợ mất linh thạch mà không nhận được gì.

Vì vậy trong mấy chục tảng đá tiếp theo, giá cao nhất cũng chỉ tám trăm nghìn.

Tuy nhiên, mặc dù giá của nhiều hòn đá không cao nhưng bảo bối xẻ ra lại khá nhiều, ví dụ như xích huyết linh lung thảo vẫn còn nguyên vẹn, bảo ấn hầu như cũng không hư hại, linh khí cực kỳ sắc bén…

“Đúng là không bình thường”, ông lão họ Dạ trên vân đài nhìn từng bảo bối được xẻ ra mà đau lòng!

Mặc dù vậy nhưng Đại hội đấu thạch vẫn tiếp tục.


Dưới sự chú ý của mọi người, ông lão họ Dạ đẩy một hòn đá, ồ không, nên nói là đẩy một tảng đá lên vân đài, vì tảng đá này thật sự quá lớn, những hai mươi trượng, là phiến đá to nhất trong mười nghìn phiến.


Bởi vì tảng đá này quá lớn, ông lão họ Dạ sợ chắn mất tầm nhìn nên đứng luôn lên phía trên.


Lúc này Diệp Thành đang lau linh châu lại ngẩng đầu lên lần nữa, bởi vì hắn rất coi trọng tảng đá này, không ngờ hắn sử dụng Tiên Luân Nhãn mà cũng không thể nhìn thấu.


“Tảng đá số hai trăm năm mươi mốt, giá khởi điểm một trăm nghìn, bắt đầu đấu giá”.


“Lão tử trả một trăm năm mươi nghìn”.


“Lão phu trả hai trăm nghìn”.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK