Keng! Bịch! Phụt!
Một đao của Diệp Thành chém mạnh lên long kiếm THái Hư, Lã Hậu nửa quỳ dưới đất, phụt ra một ngụm máu.
A!
Lã Hậu gầm thét, long khí cuồn cuộn bốc lên như ngọn lửa cháy, hất đao của Diệp Thành ra, khí thế cũng tăng vọt, phù văn hình rồng mờ ảo ở đầu mày thoáng chốc ngưng lại, chiếu ra ánh sáng, sức mạnh của linh hồn Thái Hư Cổ Long cũng chạy khắp các kinh mạch trong cơ thể.
“Cuối cùng cũng dùng đến sức mạnh của linh hồn Thái Hư Cổ Long à?”, bên này, Diệp Thành nhẹ nhàng lau vết máu bên khóe miệng.
“Tần Vũ, hôm nay ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết”, Lã Hậu tóc tai bù xù, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn giống như ác ma, hai mắt hung ác, trông rất đáng sợ.
“Ngươi nghĩ ta sẽ sợ chắc?”, Diệp Thành cười khẩy, trở tay cất Bá Long Đao và chiến mâu Vu Hoàng đi, tay không sát phạt tới.
Giết!
Chiến!
Hai người lại lao vào nhau, đồng thời thi triển bí thuật, không ai tăng thêm phòng ngự, Lã Hậu có long giáp Thái Hư hộ thể, mà bản thân Diệp Thành đã là lớp phòng ngự mạnh nhất, cơ thể Hoang Cổ Thánh Thể bá đạo khiến hắn có thể không chút kiêng kỵ tay không tấn công Lã Hậu.
Rầm! Bùm! Phụt!
Chẳng bao lâu, trên hư không đã đổ máu, trận chiến giữa hai người đã trở thành một trận chiến khốc liệt, cả hai đều máu tươi đầm đìa.
Diệp Thành dùng thân phận Tần Vũ nên rất nhiều con át chủ bài đều không dùng tới, rất nhiều bí thuật thần thông cũng không dám thể hiện, vì để che giấu thân phận nên sức chiến đấu của hắn giảm đi rất nhiều.
So với hắn, Lã Hậu đã dùng hết sức lực, còn có sự trợ giúp của linh hồn Thái Hư Cổ Long, đã từng áp chế được Diệp Thành một lần.
Nhưng đấu hơn trăm hiệp, Diệp Thành đã chuyển bại thành thắng, tuy khí thế đã giảm nhưng ý chí chiến đấu lại càng hung hãn hơn, thật sự là quyền nào cũng thấy máu, chưởng nào cũng phá vỡ hư không, sức chiến đấu mạnh mẽ đánh cho Lã Hậu phát điên.
“Đúng là không uổng chuyến đi lần này! Không ngờ lại đánh hay đến vậy!”, tứ phương vang lên những tiếng hô kinh ngạc.
“Sát thần Tần Vũ, kí chủ Lã Hậu, thực lực ngang tài ngang sức, trận chiến này đúng là tuyệt vời”.
“Đánh hơn năm trăm hiệp rồi vẫn chưa phân thắng bại, hai tên này là súc sinh à? Khí huyết dồi dào vậy?”
“Ta rất bất ngờ về Tần Vũ, tuy Lã Hậu chỉ là kí chủ có độ phù hợp năm phần, nhưng hắn cũng là kí chủ mà! Có linh hồn Thái Hư Cổ Long liên tục cung cấp sức mạnh long hồn, vậy mà đánh lâu như thế cũng không hạ được Tần Vũ, thật không thể tin được!”
“Nếu không sao lại gọi là sát thủ Tần Vũ chứ? Ngươi cho rằng cái danh này được đặt bừa sao?”
“Chậc chậc chậc!”, trong đám đông, Chung Ly mặc áo choàng đen tặc lưỡi cảm thán: “Quá lợi hại!”
“Sức chiến đấu của Lã Hậu và ta ngang nhau”, Chung Quy ở bên cạnh trầm ngâm: “Diệp Thành không sử dụng rất nhiều con át chủ bài mà vẫn giữ được thế thượng phong, thật sự khiến ta rất bất ngờ!”
“Mấy ông già chúng ta phải sống thế nào đây!”, lão tổ nhà họ Tô thở dài.
“Đã nói thời đại ngày nay khác xưa rồi mà”, Sở Linh Ngọc thản nhiên nhún vai: “Đây là thế giới hoàng kim, thiên tài tuyệt thế nhiều vô số kể, giống như ngôi sao sáng chói trên bầu trời đêm, những ngôi sao mờ như chúng ta đã bị ánh sáng của họ bao trùm rồi, nhưng phải thừa nhận rằng đây đã không còn là thời đại của chúng ta nữa”.
“Haiz, không phục không được!”, Phụng Trĩ lắc đầu bất lực.
“Bạch Dịch, Hắc Bào, trông chừng bốn đứa nhỏ phía Tịch Nhan, đừng để kẻ nào đánh lén”, Chung Quy truyền âm cho Bạch Dịch và Hắc Bào.
“Rõ”, Bạch Dịch lộ ra hai hàm răng trắng như tuyệt, cùng Hắc Bào bước đến chỗ Tịch Nhan cách đó không xa, coi như âm thầm bảo vệ, trận chiến như bây giờ bất cứ tai nạn nào cũng có thể xảy ra.