“Ta không tin lại có nữa”, lão Hạc nhận lấy linh thạch, phất tay giải trừ cấm chế trên hòn đá.
Hây ya!
Cấm chế vừa được giải trừ, Diệp Thành đã giáng ngay một chưởng xuống.
Rắc!
Hòn đá vỡ tan, đá vụn bay tứ tung.
Lập tức có một đạo thần quang huyết sắc bay lên, khí nguyên dồi dào cũng xuất hiện.
Mẹ kiếp!
Nhìn thấy thứ được xẻ ra trong hòn đá, lão Hạc bỗng thốt ra một câu chửi thề, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, đó là viên linh châu huyết sắc, vân khí đỏ tươi bao quanh, cực kỳ lộng lẫy.
“Xích huyết linh vân châu”, chẳng mấy chốc mọi người lại vây quanh, nhìn linh châu huyết sắc mà hai mắt sáng ngời.
“Ba người này làm sao thế? Xẻ liên tiếp ba hòn đá đều có bảo bối”.
“Không phải họ có thể nhìn xuyên qua đá đó chứ?”
“Khả năng là thế rồi”.
“Tiểu hữu, có thể bán viên linh châu này cho ta không?”, lập tức có ông lão áo bào tím lên tiếng.
“Một triệu”, Ngô Tam Pháo nhanh chóng giơ một ngón tay lên.
“Được”, người kia cũng đồng ý ngay, lập tức đưa tiền, sau đó nhận đồ rồi vui sướng cầm linh châu rời đi, trong nháy mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.
Xích huyết linh vân châu đã được ông ta cầm đi, nhưng những người xung quanh vẫn chưa giải tán, họ nhìn ba người phía Diệp Thành bằng ánh mắt kỳ lạ, bao nhiêu đá như vậy mà xẻ hòn nào cũng có bảo bối, làm gì có chuyện trùng hợp như thế!
Bị mọi người nhìn chằm chằm, Diệp Thành cũng nhận ra sự khác thường, hắn nháy mắt với Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân.
Rút!
Chỉ một ánh mắt đã hiểu ý, ba người lập tức rút lui khỏi hiện trường.
Liên tiếp ba hòn đá đều có bảo bối, đương nhiên đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Sau khi ra khỏi thạch phường, cả ba người đều biến mất không thấy tăm hơi.
Nhưng ngay sau đó, ba người đã xuất hiện ở cổng thạch phường.
Hơn nữa cách ăn mặc của họ cũng thay đổi rất khác. Diệp Thành dùng áo bào đen che kín người, Thái Ất Chân Nhân dùng bí pháp biến thân, hoá thành một công tử nho nhã.
Ngô Tam Pháo là tên đáng sợ nhất, hắn biến thành một cô nương với thân hình cao lớn thô kệch, điều đáng nói là bên mép có rất nhiều râu!