Nói tới Thiên Tịch Đan, Diệp Thành chợt sờ vào túi đựng đồ của mình. Một nửa viên Thiên Tịch Đan vẫn nằm trong đó.
“Cầm lấy xem đi”, phía này, Từ Phúc lấy từ trong ngực ra một quyển tông làm bằng da dê đưa cho Diệp Thành.
“Đan điển?”, Diệp Thành nhận lấy quyển tông và thấy hai chữ viết hoa trên đó.
“Đây chính là những lĩnh hội của ta trong những năm luyện đan, trong đó bao gồm một vài phương pháp luyện đan dược và rất nhiều phần giới thiệu về linh thảo”, Từ Phúc từ từ đứng dậy vươn vai và tiếp tục luyện đan: “Ta coi ngươi như người kế cận để bồi dưỡng, ngươi chú ý vào cho ta”.
“Điều đó là đương nhiên rồi ạ”, Diệp Thành cười toét miệng, hắn nóng lòng mở quyển tông ra xem.Trong Linh Đan Các tĩnh mịch, Từ Phúc và Diệp Thành đều bận rộn với việc riêng của mình. Từ Phúc chăm chú luyện đan, Diệp Thành chăm chú đọc đan điển.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Diệp Thành nhanh mắt nhanh tay lật giở từng trang trong Đan Điển Cổ Tông, Tiên Luân Nhãn bên mắt trái của hắn đã âm thầm mở và ghi lại mọi thứ được ghi chép trong Đan Điển dù là đan phương hay lĩnh hội của Từ Phúc, tất cả đều được lạc ấn ghi chép lại trong não bộ của Diệp Thành sau đó diễn tiến lại hết sức tỉ mỉ.
Trong lúc này, Từ Phúc chốc chốc lại liếc nhìn sang Diệp Thành, thấy Diệp Thành không hề đảo mắt đi chỗ khác thì thầm mỉm cười.
Thời gian dần trôi, mặt trời cũng đã xuống núi, mãi tới lúc này, Diệp Thành mới từ từ gập Đan Điển lại, hít vào một hơi thật sâu.
“Đúng là bội thu”, Diệp Thành xuýt xoa. Trong đan điển ghi chép nhiều thứ hơn so với tưởng tượng của hắn. Thuật luyện đan của Từ Phúc mặc dù không bằng Đan Thần nhưng ông ta cũng là luyện đan sư lừng danh tứ phương, sự lĩnh hội về luyện đan của ông ta khiến không ít người phải ngưỡng mộ.
“Cũng may ca nhanh trí, Diệp Thành mỉm cười, bất giác sờ vào bên mắt trái của mình. Khả năng diễn tiến và phục chế bá đạo của Tiên Luân Nhãn khiến hắn nhanh chóng ghi lại được phần tinh tuý của Đan Điển.
Vù! Vù! Vù!
Không biết từ khi nào, Từ Phúc mới vỗ vào lò luyện đan, một viên đan dược màu tím bay ra ngoài được Từ Phúc nắm trọn trong lòng bàn tay.
Phù!
Mãi tới lúc này, Từ Phúc mới thở phào một hơi, khuôn mặt hiện lên vẻ mỏi mệt, xem ra cả ngày nay ông ta không hề ngưng nghỉ nên mới có phần khó trụ như vậy.