Trong không gian vang lên tiếng máu bắn vọt, phần trán của Âm Sơn Lão Vu bị mũi tên của Diệp Thành đâm xuyên, cả thần hải cũng theo đó mà tan biến.
Kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh lập tức mất mạng, cơ thể ông ta tan biến, hoá thành làn khói màu đỏ như máu bay rợp trời, còn Âm Sơn Lão Vu phạm phải tội nghiệp thì cũng biến mất giữa trời đất.
Phù! Phù!
Thấy Âm Sơn Lão Vu bị tiêu diệt, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo lần lượt thở phào, bọn họ lảo đảo, lúc này mới đáp xuống bên cạnh Diệp Thành.
“Tiểu tử, ngươi giấu cũng kĩ đấy”, vừa đáp xuống, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo đã vây quanh Diệp Thành, cứ thế nhìn Diệp Thành. Ánh mắt cả hai người đều sáng lên.
“Nếu không phải ông ta yếu đuối vào ngày này thì ta chưa chắc đã có thể giết ông ta bằng một mũi tên”.
“Nếu như ta đoán không nhầm thì ngươi chính là Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông ở Đại Sở?”, Thái Ất Chân Nhân nhìn Diệp Thành, giọng nói ý tứ: “Cả Đại Sở cũng chỉ có Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông là có cả chân hoả và thiên lôi trong người”.
“Ồ, ông cũng biết không ít nhỉ?”, Diệp Thành nhướng mày.
“Mẹ kiếp, cả Đại Sở đều biết, đây đâu phải bí mật gì?”, Ngô Tam Pháo ở bên mắng: “Trong trận so tài của tam tông mặc dù có rất nhiều người không đi nhưng ở trận chiến cuối cùng, kết quả đã được đồn khắp Đại Sở, một tiểu tử ở cảnh giới Nhân Nguyên đánh bại Huyền Linh Chi Thể ở cảnh giới Chân Dương, tạo ra một thần thoại mới, đúng, đúng, còn có cả chuyện Đan Thánh nữa”.
“Hoá ra ta đã nổi tiếng như vậy rồi”, Diệp Thành bất giác ho hắng.
“Theo như ta biết thì ngươi đã chết rồi”, phía này, Thái Ất Chân Nhân nhìn chằm chằm Diệp Thành, đôi mắt vốn dĩ lươn lẹo thì lúc này càng lươn lẹo hơn.
Nghe vậy, Ngô Tam Pháo ở bên cũng nhướng tai lên.
Hiện giờ vì việc này mà Đại Sở đại loạn, chủ yếu là vì kẻ mạnh tham chiến vào đêm đó quá nhiều, kẻ mạnh ở phía Bắc ở Đại Sở cũng tham gia vào cuộc tranh giành đêm đó nhưng cuối cùng lại bị một kẻ mạnh thần bí nào đó cướp đi.
Vốn dĩ bọn họ chỉ biết Hằng Nhạc Tông mất đi một bảo bối nhưng sau này mới biết Hằng Nhạc Tông mất đi một cơ thể con người vả lại còn là cơ thể đánh bại Huyền Linh Chi Thể của Diệp Thành.
Hiện giờ Diệp Thành đã chết lại đang sống sờ sờ trước mặt bọn họ, bảo bọn họ không ngạc nhiên sao được.
Bị Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân nhìn chằm chằm như vậy, Diệp Thành chỉ cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, cuối cùng hắn cũng xua tay, nói: “Bên ngoài đồn ta chết rồi nhưng thực ra ta chưa chết, đơn giản thế thôi”.
Nghe vậy, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo chợt thay đổi ánh mắt.
Câu trả lời của Diệp Thành rõ ràng che giấu rất nhiều sự việc mà bọn họ không hề biết, và những việc xảy ra trong thời gian này đương nhiên Diệp Thành sẽ không nói cho bọn họ biết.