Bùm!
Khi hắn lùi về sau thì ba lão già đã nhào tới, ai nấy đều thi triển thần thông.
“Lão tử không ra uy thì các ngươi lại tưởng ta là chuột!”, Diệp Thành hô to, bước lên trước tung chưởng đánh bay một người, hắn xoay người tung Bát Hoang Quyền ra đánh cho lão thứ hai hộc máu lùi về phía sau.
Lão thứ ba là người thảm nhất, lão bị tiếng gầm Cuồng Long Thiên Nộ của Diệp Thành làm cho hai mắt tối đen, sau đó văng ra ngoài.
“Lão tử không chơi với các người”, sau khi hạ gục ba người bọn họ, Diệp Thành bước lên truyền tống trận.
“Ngươi không đi được đâu”, một lão già trong số đó vẻ mặt gớm ghiếc, một tay tạo kết ấn.
Diệp Thành thấy thế, lần thứ hai nhảy ra khỏi truyền tống trận.
Ầm!
Hắn vừa nhảy xuống, truyền tống trận dưới chân lập tức nổ tung.
Chết tiệt!
Diệp Thành thầm chửi người nhà họ Dương đúng là tàn nhẫn, bọn họ đã bố trí trước Bạo Lôi chú ấn trên truyền tống trận, một khi không địch lại được hắn thì sẽ lập tức cho nổ chú ấn.
Mẹ nó!
Mặt Diệp Thành đầy tối sầm, truyền tống trận bị huỷ, hắn chỉ có thể đi tìm truyền tống trận khác.
Nói xong, Diệp Thành bước lên phi kiếm bay thẳng về một hướng khác.
“Đuổi theo!”
Phía sau, ba lão già truyền âm cho người ở tứ phía rồi đứng dậy đuổi theo Diệp Thành, mặc dù bọn họ đấu không lại Diệp Thành nhưng có thể kéo dài thời gian chờ đại quân tới rồi bắt sống hắn.
Sau khi ra khỏi thành cổ Đông Dương, vẻ mặt Diệp Thành trở nên khó coi, bởi vì hắn cảm nhận được khí tức đáng sợ đang dâng trào từ tứ phía.
“Chơi lớn rồi đây”, Diệp Thành thầm mắng một câu, có lẽ những cao thủ bao vây tấn công nhà họ Tô đều đã bị nhà họ Dương điều về ngăn cản hắn, nếu không trong thời gian ngắn làm sao có nhiều cao thủ như vậy? Bên này vừa xảy ra chuyện, bên kia đã có đại quân sát phạt tới, rõ ràng là đã có chuẩn bị từ trước!
“Đứng lại!”
Phía sau, ba lão già thiêu đốt khí nguyên, lập tức rút ngắn khoảng cách với Diệp Thành.
“Nhận một chiêu của ta đi”, Diệp Thành hừ lạnh rồi lao vút vào trong không gian.