Đại thiên long ấn!
Sau từng đòn công kích mạnh mẽ, trong hư không lại vang lên từng tiếng nổ ầm vang, một đòn công kích mạnh mẽ khiến cả hai người phải lùi về sau.
“Hôm nay ta nhất định phải trảm ngươi”, Chung Quy phẫn nộ gằn lên, ông ta há miệng nhả ra một thanh kiếm, bên trên có lôi điện bao quanh, thanh kiếm vang lên những âm thanh chói tai và phát ra thần mang chói lọi khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Vút!
Sau âm thanh này, thanh kiếm Xích Tiêu cũng xuất hiện trong tay Diệp Thành.
Ngự kiếm phi tiên!
Ngay sau đó, Diệp Thành lập tức vung tay, kiếm Xích Tiêu chĩa vào Chung Quy, vô số kiếm mang bay ra.
Sông lớn cuộn trào!
Chung Quy cũng dùng tới bí pháp, ông ta vung thanh Kim Giao Giản, đánh ra một mảng thần hà, kiếm mang rợp trời bay đến đều bị thần hà nhấn chìm, phá tan thành hư vô.
Phong thần quyết!
Diệp Thành lại di chuyển nhanh như gió, nhanh tới mức vô ảnh, khi Chung Quy còn chưa thi triển thần thông hắn đã đâm một kiếm vào thần hà, cứ thế ép về phía đầu Chung Quy, thanh kiếm sắc lạnh với đại chiêu tấn công đơn cùng uy lực mạnh mẽ được tung ra.
Thấy vậy, mặt Chung Quy chợt thay đổi, ông ta có thể cảm nhận được rõ ràng sự uy hiếp từ sát kiếm của Diệp Thành, một kiếm có thể đâm xuyên ông ta.
Giữa điện quang hoả thạch, Chung Quy dùng một tay kết ấn, khẽ giọng lên tiếng: “Thiên cơ đạo uyên”.
Đột nhiên, phía trước mặt ông ta xuất hiện một vòng xoáy nuốt trọn tinh khí của trời đất trời rồi toát ra đạo uẩn huyền diệu.
Vút!
Một kiếm của Diệp Thành đâm vào vòng xoáy, mặc dù nhát kiếm này của hắn vô cùng sắc lạnh nhưng lại giống như một kiếm đâm vào bùn đất, sức mạnh bá đạo trong chốc lát bị hoá giải hoàn toàn.
Chúng Thiên Chỉ!
Lúc này, Chung Quy hắng giọng lạnh lùng, chỉ ra một chỉ thần mang hướng về phía cổ họng Diệp Thành.
Diệp Thành phản ứng rất nhanh, hắn né người nhưng lại bị thương, bên vai phải chảy máu, máu màu vàng kim bay ra ngoài, phần vai như muốn gãy rời, nơi vết thương còn có u mang hiển hiện, kể cả một kẻ có khả năng phục hồi mạnh mẽ như hắn cũng không thể làm liền vết thương.
Thế nhưng Diệp Thành lại không phải kẻ quen chịu thiệt thòi.
Nhất dương lục mạch, quan tuyệt thần thông!