Tiếng nổ ầm vang vang lên liên tiếp, không chỉ kẻ mạnh của Thị Huyết Điện bên ngoài đang công phá kết giới mà còn có cả sự chấn động bên trong kết giới.
Lão già mặc đồ đen đã bị một nhóm trưởng lão của Thiên Tông thế gia tiêu diệt.
Lão già mặc đồ đen bị tiêu diệt, một nhóm trưởng lão xông lên, cứ thế bao quanh thân xác của lão ta, đợi tới khi tháo lớp mặt nạ của lão ta ra thì mọi người mới lạnh mặt và tỏ vẻ ngỡ ngàng.
“Lâm Thương Ưng là nội gián”.
“Thật không ngờ, chẳng trách mà Thị Huyết Điện có thể nắm bắt được linh sơn của Thiên Tông thế gia chuẩn xác đến vậy”.
“Cứ giết lão ta thế này thì dễ cho lão ta quá”.
Một nhóm trưởng lão mặt mày tức tối, bọn họ thấy rằng giết chết Lâm Thương Ưng như vậy là quá dễ dàng cho lão ta.
Khi mọi người còn đang mắng chửi thì một cánh tay đã vươn ra lục lọi trên người lão già mặc đồ đen, sau đó giật lấy túi đựng đồ của lão.
Cả nhóm trưởng lão nhìn mà thẫn thờ, lúc này mới quay đầu lại nhìn, đúng lúc thấy Diệp Thành đang nhét túi đựng đồ vào ngực áo.
Hi hi hi…!
Diệp Thành cười trừ: “Quen…quen rồi, quen rồi”.
Ha ha…!
Sau giây phút thẫn thờ, nhóm trưởng lão bật cười một cách quái dị: “Quen là tốt, quen là tốt”.
Rầm!
Cả nhóm người đang nói chuyện thì tiếng động kinh thiên động địa vang lên, cả linh sơn của Thiên Tông thế gia chao đảo.
Phụt!
Sở Thiên Chấn đứng sừng sững trong hư không duy trì kết giới lập tức phun ra máu, đòn đánh vừa rồi vô cùng mạnh mẽ khiến kết giờ mặc dù không bị công phá ngay lập tức nhưng cũng gặp phải phản phệ khủng khiếp.
Thấy vậy, Diệp Thành mới nhìn ra bên ngoài, vừa đưa mắt ra bên ngoài, hắn suýt chút nữa thì đái ra quần.
Bên ngoài chỉ toàn bóng người, có người đạp lên phi kiếm, có người cưỡi trên linh thú, có người điều khiển xe chiến đấu, người nào người nấy thần quang bao quanh, sát khí ngút trời. Hắn ước chừng chỉ tu sĩ ở cảnh giới Không Minh cũng đã phải hơn bốn mươi người, lúc này bọn họ đang hợp lực đẩy cổ trận khổng lồ công phá kết giới của Thiên Tông thế gia.
“Thị Huyết Điện dứt khoát qúa, trận thế lớn như vậy là muốn thôn tính Thiên Tông thế gia luôn trong một lần sao?”, Diệp Thành tặc lưỡi, hắn thầm nghĩ Hằng Nhạc Tông không dễ gì mà cứ thích là tạo ra trận dung lớn thế này.