Lúc này, bể máu kia cũng đang sục sôi, khí tức màu máu bao quanh Âm Sơn Lão Vu và được ông ta hấp thu vào cơ thể.
“Giao quả linh sâm ra đây”, Thái Ất Chân Nhân nhìn hang động đá cười nói.
“Chỉ dựa vào ngươi?”, Âm Sơn Lão Vu lạnh giọng.
“Xem ông nói kìa, không phải còn có ta sao?”, Ngô Tam Pháo bật cười để lộ ra hai hàm răng vàng khè.
“Ta cũng không phải tới chơi”, Diệp Thành vặn cổ, ngay sau Ngô Tam Pháo, hắn cũng có ý định phải giết chết Âm Sơn Lão Vu, không kể là vì quả linh sâm năm màu hay vì những đứa trẻ chết oan uổng.
“Các ngươi còn kém lắm”, Âm Sơn Lão Vu gằn giọng, không hấp thu máu vào cơ thể nữa, sương khói đen kịt bay ra.
“Chiến”, Ngô Tam Pháo xông lên đầu tiên, hắn sải bước ra, cả cơ thể như bùng nổ, để lộ ra phần thân xăm đầy long vân, cơ bắp cuồn cuộn.
“Chiến”, Diệp Thành cũng di chuyển, khả năng chiến đấu ở trạng thái đỉnh phong, tay trái quất ra Đả Thần Tiên, tay phải cầm kiếm Xích Tiêu.
Bạo Long Chưởng!
Sau tiếng hô của Ngô Tam Pháo, một chưởng bá đạo được tung ra.
“Không biết tự lượng sức”, trong lớp khói mờ mịt, một bàn tay khô quắt tung chưởng khiến Ngô Tam Pháo bị đánh lùi về sau.
Phong Thần Quyết!
Khi Ngô Tam Pháo lùi về sau, Diệp Thành như bóng ma sát phạt về phía trước. Hắn như cơn gió, nhanh tới vô ảnh, vả lại ở khoảng cách gần như vậy, sau khi Âm Sơn Lão Vu đánh lùi Ngô Tam Pháo, hắn liền bắt trọn thời cơ.
Ừm?
Âm Sơn Lão Vu nghiêm mặt, rõ ràng không ngờ một tên ở cảnh giới Linh Hư lại mạnh như vậy, vả lại nhát kiếm này cũng có uy lực hết sức mạnh mẽ.
Phụt!
Máu đen bắn vọt ra, Diệp Thành đâm nhát kiếm tuyệt sát xuyên bả vai Âm Sơn Lão Vu.
“Đánh hay lắm”, Ngô Tam Pháo rít lên, hắn tỏ ra hết sức bất ngờ với nhát kiếm này của Diệp Thành, ý chí chiến đấu của hắn lên cao, hắn lấy ra thanh đại đạo xông về phía trước, vung ra một đạo đao mang.
Hừ!
Âm Sơn Lão Vu hắng giọng lạnh lùng, vung tay đánh tan đạo đạo mang kia, khí thế mạnh mẽ khiến Diệp Thành phải lùi về sau.