Nghe Tô Uyên nói vậy, Diệp Thành giật giật khoé miệng, hắn cảm thấy với chức vị Viêm Hoàng Thánh Chủ mà mình đảm đương cần phải đi dẹp loạn rồi.
Sau hồi trầm ngâm, Diệp Thành mới nhìn sang Tô Uyên ở phía đối diện hỏi thăm dò: “Tiền bối, người từng thấy sư phụ của Chung Viêm, Viêm Hoàng đời trước bao giờ chưa?”
“Sư phụ của Chung Viêm?”, nghe vậy, Tô Uyên mặc dù mặt mày tỏ ra kính nể nhưng lại khẽ lắc đầu: “Ông ấy quá thần bí, e rằng cho dù là người của Viêm Hoàng thì người từng gặp ông ấy cũng đếm trên đầu ngón tay thôi”.
“Thần bí vậy sao?”, Diệp Thành gãi đầu, hắn thầm cảm thấy có hứng thú với người trông y hệt mình.
Haiz!
Phía này, Tô Uyên thở dài quay người đi ra khỏi lầu các. Sau khi ông ta rời đi, Diệp Thành mới trầm ngâm ngồi một chỗ.
“Ta phải về Nam Sở trước hay là đi dẹp cục diện rối rắm của Viêm Hoàng ở Tây Lăng trước, sớm muộn gì ta cũng là Thánh Chủ mà?”
“Thôi được rồi, không đi nữa, lỡ bị người ta tiêu diệt thì sao?”
“Vẫn nên về Nam Sở trước, còn có Nam Minh Ngọc Thu, con người điên ấy chạy đi đâu rồi không biết?”, nghĩ vậy, Diệp Thành lại nhảy dựng lên, mở tung cửa sổ, không nói lời nào, cứ thế nhảy xuống.