Cuối cùng Liễu Dật không chịu nổi nữa bèn ho khan: “Ừm, chúng ta nói chuyện chính trước đi!”
Nói đến chuyện chính, giây trước Hùng Nhị còn đang khóc lóc kể lể, thoáng chốc cơ thể thả lỏng, nước mắt đầy mặt nhưng đã có thể yên tâm, cả người như mất hết sức sống: “Sau khi ngươi đi chưa được bao lâu thì ta bị gọi về gia tộc, sau đó nhà họ Tề mở cuộc tấn công lớn với nhà họ Hùng của ta. Ban đầu chúng ta còn có thể ứng phó, nhưng Chính Dương Tông gia nhập, còn có những con quái vật như hình nộm, đánh thế nào cũng không chết. Chúng ta bị tổn thất nặng nề, bị bao vây ở tổ địa nhà họ Hùng, phụ thân bảo chúng ta phá vòng vây theo từng đợt nhưng vẫn bị bọn chúng theo dõi sát sao, phá một lần, bọn chúng giết một lần, ta cũng không nhớ nổi đã chết bao nhiêu người”.
Nói đến đây, Hùng Nhị không ngừng gạt nước mắt: “Ta biết phía chưởng môn sư bá bị đuổi giết, cũng biết phía Tạ Vân bị đuổi giết, nhưng ta lại không làm được gì. Tam thúc công, lục thúc công, tứ thúc tổ, bát thúc tổ của ta đều vì đi cứu họ mà bị đóng đinh chết trên hư không, thi thể bị phơi nắng cả tháng trời mà chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn…”
Bốp!
Hùng Nhị còn chưa nói xong đã bị Diệp Thành đánh cho một cái: “Đừng sợ sệt như thế, người huynh đệ đây giúp ngươi trả thù”,
“Chúng ta không đấu lại bọn chúng đâu”, Hùng Nhị cúi đầu, nước mắt to bằng hạt đậu rơi xuống như mưa: “Không dễ gì ngươi mới về, mọi người khó khăn lắm mới thoát khỏi nguy hiểm, không thể để họ tự đi tìm chết một lần nữa”.
Nghe vậy, Diệp Thành hít một hơi thật sâu rồi kéo Hùng Nhị dậy, đi về phía truyền tống trận, sau đó Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt, Tịch Nhan và Hổ Oa cũng đi theo.
“Thông báo cho mọi người đi về Nam Cương, trận chiến đầu tiên Viêm Hoàng Nam tiến, tiêu diệt toàn bộ”.