Nhát kiếm này chính là đòn công kích vào linh hồn, đâm thẳng vào linh hồn Huyết Đồ khiến linh hồn ông ta bị trảm tan nát.
Một kẻ mạnh ở cảnh giới Chuẩn Thiên cứ thế mà bỏ mạng, cho tới khi chết, ông ta cũng không thể ngờ mình lại chết nhanh chóng như vậy, và còn chết trong tay một kẻ mạnh cùng cấp chỉ bằng một nhát kiếm tuyệt sát.
“Không hổ là sư huynh của Độc Cô Ngạo, nhát kiếm thật bá đạo”, Diệp Thành nhìn mà kinh ngạc, hắn không ngờ nổi Cổ Tam Thông lại mạnh như vậy, nếu như đổi lại là hắn thì hắn căn bản không có cơ hội mà né tránh nhát kiếm tuyệt sát vừa rồi.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, kể cả Diệp Thành có Tiên Luân Nhãn thì cũng không thể nhìn thấu được huyền cơ trong đó chứ đừng nói là phục chế lại thần thông bá đạo này.
“Tiếp tục”, khi Diệp Thành còn đang thẫnt hừo thì Cổ Tam Thông đã vung tay ném cái xác của Huyết Đồ tới.
“Được rồi”, Diệp Thành sáng mắt, hắn nhận lấy cái xác rồi cho vào trong túi đựng đồ, trong lòng phấn khởi, hắn thực sự quá phấn khích và mong mỏi muốn nhanh chóng quay về để luyện chế ra Âm Minh Tử Tướng.
Ở một hướng khác, sau khi giết Huyết Đồ, Cổ Tam Thông lại nép vào không gian, tìm thời cơ sát phạt ra ngoài.
Rầm! Đùng!
Vì trước đó Huyết Đồ đã phá vỡ một lỗ hổng trên kết giới nên kẻ mạnh của Thị Huyết Điện lần lượt xông vào.
Có điều dù là như vậy thì cũng không thay đổi được gì, kẻ mạnh của Viêm Hoàng đã sát phạt tới giống như nước thuỷ triều lên, lập tức nhấn chìm đại quân của Thị Huyết Điện, vả lại lúc này bên Thị Huyết Điện nào còn tinh thần chiến đấu như trước, đến cả lão Huyết Đồ cũng bị giết huống hồ là bọn họ, bọn họ chỉ muốn nhanh chóng liều mạng trốn thoát khỏi đây.