Mẹ kiếp!
Diệp Thành đỏ mặt, cho dù cùng đạo thân chống cự thì hắn cũng cảm thấy khó khăn vì trọng lực kia gần hai lăm nghìn cân lúc này tăng lên thành năm mươi nghìn cân, vả lại nếu đi tiếp về phía trước thì trọng lực sẽ nặng hơn.
Giúp với!
Diệp Thành vội nói, sau đó tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân lần lượt ra tay, cả hai lần lượt đặt một tay lên vai Diệp Thành còn hình nộm Tử Huyên cũng di chuyển, hai tay áp vào lưng Diệp Thành truyền linh lực cho hắn.
Có sự giúp đỡ của mấy người, lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí nứt lìa lại lần nữa ngưng tụ.
Hự…!
Sau tiếng rên của đạo thân, nó bước tiếp gần một trượng nữa, cách cục ma huyết kia chỉ còn chừng hai trượng nhưng ở khoảng cách hai trượng nó lại rất khó bước tiếp vì trọng lực đã tăng lên bảy mươi lăm nghìn cân.
Khốn khiếp!
Diệp Thành mắng chửi.
Hừ!
Sau tiếng hằn học của hắn, Đan Tổ Long Hồn trong vùng thần hải bay ra ngoài lượn quanh Diệp Thành.
Đột nhiên, áp lực giảm đi rất nhiều, đạo thân của Diệp Thành có thể bước được hơn một trượng.
Sau khi bước được khoảng cách này, Diệp Thành lập tức nửa quỳ dưới đất, có điều lần này, hắn giơ tay là có thể chạm tới ma huyết.
“Tốc độ một chút”, Diệp Thành mắng chửi “ông mày không trụ được nữa rồi”.
“Chẳng trách mà Long gia không đồng tình mình sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo với chính bản thân mình”, Diệp Thành trầm ngâm: “Đây mới chỉ là phạm vi trọng lực, nếu như gặp phải vùng đất hỗn loạn khác thì kết cục không khá hơn là bao”.
“Xem ra sau này không vào tình huống bất đắc dĩ thì tuyệt đối không thể thi triển Tiên Luân Thiên Đạo với bản thân, mẹ kiếp, sợ chết đi được”.
Sau ba tới năm phút, Diệp Thành bình tĩnh lại.
Lúc này hắn mới xoè bàn tay ra nhì vào huyết ma lơ lửng trong lòng bàn tay, vì sự tồn tại của nó mà máu trong cơ thể Diệp Thành lại sục sôi như muốn thiêu đốt vậy.