Diệp Thành vừa đi vào khu rừng liền nghe thấy tiếng gầm gừ của các loài yêu thú. Hắn tập trung cao độ, thận trọng đi vào sâu bên trogn. Hiện giờ không giống như xưa, trong cánh rừng tứ phía hiểm nguy rình rập, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, nếu như là trước đây thì hắn cũng không dám có bất cứ sơ suất nào.
Sau nửa giờ đồng hồ, Diệp Thành mới dừng lại trước một mỏm đá. Đứng từ trên cao nhìn xuống dưới, Diệp Thành phóng tầm mắt ra xung quanh và bị thu hút bởi linh thảo phát sáng ở đây.
Từng cây linh thảo phát ra ánh sáng tím, có linh khí bao quanh, được gọi với cái tên Tử Sâm Thảo, Diệp Thành hiểu rõ về loài cây này. Sau khi dùng, nó có tác dụng ổn định tinh thần, gạt bỏ những ý nghĩ đen tối. “Vận may quả không tồi”, Diệp Thành tự nhủ nhưng không di chuyển luôn. Theo như hiểu biết của hắn thì chỉ cần nơi có linh thảo mọc thì nơi đó ắt có yêu thú.
Quả nhiên, khi Diệp Thành còn đang quan sát xung quanh thì bên trong rừng núi rậm rạp kia vang lên từng âm thanh sột soạt, tiếp sau đó còn có mùi máu tanh bay trong gió, đến cả mặt đất cũng có sự rung chuyển.
Đột nhiên, hai mắt Diệp Thành nheo lại. Chẳng mấy chốc, cây cối um tùm bắt đầu ngả rạp sang hai bên, một con vật to khổng lồ bổ nhào ra, nó phải cao hơn hai trượng, toàn thân cháy bừng lên ngọn lửa màu tím, trong đôi mắt đỏ ngầu kia hằn lên sự khát máu và hung tàn.
“Hoả Lang”, thấy con vật khổng lồ kia, khoé miệng Diệp Thành nhếch lên cười lạnh lùng: “Ông đây đang tìm mày đấy”.
Hú!
Phía bên này, Hoả Lang rú lên, nó há cái miệng khát máu, phun ra ngọn lửa màu tím.
Thấy vậy, Diệp Thành nhanh chóng đạp chân vào tảng đá, trong chốc lát nhảy ra khỏi đó và quay người nhanh chóng. Kiếm khí màu vàng kim đã được luyện hoá ra từ trước, mục tiêu chính là đôi mắt con Hoả Lang này.
Hắn đã giết nhiều hơn một con Hoả Lang nên đương nhiên biết rõ cơ thể Hoả Lang rắn chắc và hoả khí cực mạnh cỡ nào, thế nhưng điểm yếu của chúng chính là đôi mắt. Đối với những yêu thú cơ thể chắc khoẻ thì cái cần nhất đó chính là một đòn đánh trúng.
Roẹt!
Kiếm khí màu vàng kim phát ra tiếng vang, rạch giữa không trung, ngay sau đó, máu tươi tanh hôi phun trào và tiếp đó là tiếng gầm rú khủng khiếp của con Hoả Lang. Đôi mắt to của nó đã mờ dần đi.
Cộc!
Diệp Thành dùng hai tay nắm chặt thanh Thiên Khuyết đập về phía đầu Hoả Lang, tiếp theo hắn tung một đòn chí mạng khiến phần xương đầu của nó bị đập đến mức đầu óc mơ hồ, còn Diệp Thành sau cú đòn vừa rồi thì đôi tay cũng trở nên đau đớn, đến cả thanh Thiên Khuyết cũng bị bắn ra ngoài.
Có điều vì đòn tấn công quá mạnh nên con Hoả Lang kia đơ mất một hồi, đến đứng còn không vững.
Thừa thắng xông lên!
Diệp Thành hiểu rõ đạo lý này, hắn tiến lên trước, chân khí hội tụ trong lòng bàn tay, giữa các đầu ngón tay xuất hiện từng đường lôi điện.
Bôn Lôi!
Sau tiếng hét, Diệp Thành tung một chưởng cực mạnh vào phần trán Hoả Lang.
Bịch!
Phần trán Hoả Lang lập tức vỡ ra, phần óc bên trong cứ thế phòi ra ngoài, mùi máu tanh xực lên, cơ thể to kệch của nó đổ rầm xuống đất, có lẽ cho tới lúc chết nó cũng không hiểu vì sao mình lại bị một tu sĩ ở tầng ngưng khí thứ nhất đánh bại.
Phù! Diệp Thành thở phào một hơi, hắn không hề thấy thoải mái trong trạng thái cơ thể bị bó buộc. Hiện giờ quả khác với trước kia, bởi hắn ở tầng ngưng khí thứ nhất, thực lực có hạn. Mặc dù thời gian đại chiến với Hoả Lang không dài nhưng vô cùng nguy hiểm, chỉ cần một phút lơ là sẽ trở thành bữa ăn của nó ngay lập tức.
Diệp Thành không ở lại đây thêm nữa, hắn bổ đầu Hoả Lang, lấy ra một viên đá ánh lên màu đỏ huyết.
Viên đá đó trông lồi lõm nhấp nhô, máu tươi với mùi tanh nồng không ngừng nhỏ xuống, đây chính là thú nguyên.
Còn thú nguyên chính là tinh hoa kết thành trong cơ thể yêu thú, cũng chính là nơi trân quý nhất trong cơ thể chúng. Tu sĩ giết yêu thú phần lớn là vì thú nguyên, bên trong thú nguyên chứa quá nhiều tinh hoa, chỉ cần tu sĩ ăn vào sẽ có tác dụng vô cùng to lớn với quá trình tu luyện.
“Nhiệm vụ hoàn thành”, Diệp Thành lau đi vết máu trên thú nguyên rồi nhét vào trong ngực áo. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể hoàn thành nhiệm vụ nhanh như vậy.
Ừm? Diệp Thành cau mày, sau lưng cảm thấy lạnh gai người, hắn chợt rùng mình, bất giác lùi về sau.
Thế nhưng tốc độ của hắn lại chậm rồi. Ba cây châm đã lao vút trong không trung về phía hắn. Mặc dù hắn cố gắng né tránh nhưng vẫn bị đâm trúng. Cả ba cây châm lần lượt cắm vào cánh tay Diệp Thành, bên trong châm có độc, chẳng mấy chốc đã phát tán độc khiến cánh tay Diệp Thành tím đen.
“Đường đường là cảnh giới Nhân Nguyên mà lại đánh lén như vậy”, Diệp Thành ói ra máu, hắn che lấy cánh tay lùi về sau, lạnh lùng nhìn vào hàng cây um tùm.
“Tiểu tử, nhận thức về thực lực không tồi”, tiếng cười u ám vang lên.
Giây phút sau đó, một lão già lưng gù mặc bộ đồ màu xám bước ra. Lão ta chống gậy, mặt rỗ, những nếp nhăn trên mặt xô lại với nhau. Lão ta có đôi mắt sâu hoắm, ánh mắt mang theo tia máu như con rắn độc khiến người ta nhìn mà sởn da gà. Loại người này chỉ cần nhìn là biết lắm thủ đoạn giết người.
“Nên giao gì ra thì giao đi, ta sẽ để cho ngươi cái mạng, nếu không thì sống không bằng chết”, lão già bật cười, để lộ ra bộ răng ngả vàng.
“Một tu sĩ ngưng khí tầng thứ nhất như ta có thể có bảo bối gì được?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, đôi mắt bắt đầu mơ hồ, đầu óc choáng váng.
Trên cánh tay hắn, độc tố của ba cây châm kia vô cùng mạnh, vả lại tốc độ lan rất nhanh, chẳng mấy chốc, phần lớn kinh mạch và xương cốt của hắn đều đã bị dính độc, chân khí chẳng thể phát huy nổi tác dụng.
“Xem ra ngươi không chịu nghe lời rồi”, lão già kia nở nụ cười giảo hoạt, lão ta từ từ đi tới, lòng bàn tay còn có sương đen quấn lấy.
Lão già lưng gù trước mặt chỉ cần nhìn là biết hạng cao thủ dùng độc, vả lại tu vi còn ở cảnh giới Nhân Nguyên tầng thứ nhất, giữa hắn và lão ta còn cách hẳn một tầng cảnh giới lớn. Diệp Thành biết rằng cho dù không trúng độc thì hắn cũng không thể làm gì được lão già này.
Thế nhưng đúng lúc này, kim hoả trong vùng đan hải đột nhiên xoay chuyển, phân thành mười đạo thâm nhập vào các kinh mạch và xương cốt của Diệp Thành khiến những độc tố kia đột nhiên bị dồn ép luyện hoá.
“Cái này cũng có thể luyện hoá sao?”, Diệp Thành vội quan sát bên trong cơ thể và ngỡ ngàng.
Có điều mặc dù độc tố đã bị luyện hoá nhưng hắn vẫn không hề di chuyển. Hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ là vì muốn nhân lúc lão già kia lơ là phòng bị sẽ giáng cho lão một chưởng. Hiện giờ tu vi của Diệp Thành đã bị hạn chế, nếu như khai chiến trực tiếp thì hắn không có khả năng thắng, thế nhưng nếu đột nhiên ra tay thì cũng chưa chắc.
Lão già kia toan ra tay nhưng Diệp Thành không cho lão thời gian phản ứng.
Phập!
Sau tiếng dao sắc lạnh cắm vào ngực, lão già lưng gù ngẩng đầu nằm vật ra đất, lão ta định nói gì đó nhưng vừa há miệng, máu tươi đã trào ra, mắt lão ta không giấu nổi sự ngỡ ngàng, cho tới lúc chết, lão ta cũng không thể ngờ mình lại bỏ mạng dưới tay một tiểu bối ngưng khí tầng thứ nhất.
Ở một nơi khác, Diệp Thành loạng choạng nửa quỳ trên đất, hắn liên tiếp dùng vài chưởng bôn lôi khiến chân khí tiêu hao cạn kiệt, có điều, có thể giết chết lão già với tu vi cảnh giới Nhân Nguyên cũng đáng lắm, e rằng cho dù là trước đây, hắn cũng không thể có được chiến tích huy hoàng đến vậy.
Mặc dù hắn đánh lén mới có thể chiến thắng nhưng như vậy cũng đủ để tự hào rồi.
Diệp Thành cố gắng gượng dậy, không dám chậm trễ một phút giây nào. Hắn lấy túi đựng đồ của lão già kia, mang theo thanh Thiên Khuyết rồi vội vàng chuồn vào rừng sâu. Trước khi đi, hắn không quên ngắt lấy cây Tử Sâm Thảo.