Đêm khuya yên tĩnh.
Vùng đất phồn hoa rộng ngút ngàn này được người ở Đại Sở gọi với cái tên Huyền Châu.
Lúc này, tứ phía quanh linh sơn khổng lồ giữa trung tâm Huyền Châu nhộn nhịp bóng người, người nào người nấy khoác lên mình bộ huyêt bào và chăm chú vận chuyển từng viên linh thạch ra khỏi quặng.
Quặng linh thạch này thật to, có thể nói là hiếm có ở Đại Sở, nếu như lấy hết số linh thạch ở đây ra thì chắc chắn là một tài sản khổng lồ, điều đó đối với một thế gia tu luyện mà nói đúng là tạo hoá may mắn.
“Mau, mau, mau”, một lão già mặc huyết bao liên tục thúc giục.
“Các lão, có phải ông thận trọng quá rồi không?”, ở bên, một gã thanh niên ngả người trên ghế, tay xoay xoay chiếc nhẫn, cười u ám nói: “Nơi này là Huyền Châu, người nào dám làm loạn nơi này?”
“Cẩn thận vào”, lão già mặc huyết bào rít lên.
“Nhát gan”, gã thanh niên vẫn tỏ vẻ thản nhiên.
Rầm!
Hắn ta vừa dứt lời thì có người xuất hiện từ trong hư không, sau đó, một tiếng mắng chửi vang vọng khắp thương không: “Đập phá”.