“Đúng là thảm hại”.
“Ồ ồ, chuyện gì thế này?”, khi cả ba người đang nói chuyện thì giọng nói cười trên nỗi đau của người khác vang lên, Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí đi tới nhìn cả ba một lượt từ đầu tới chân: “Nào nào, báo ứng sao?”
“Tối nay còn mời cơm không?”, cả ba tên không tỏ ra phẫn nộ mà lần lượt gãi tai.
Mời cơm!
Nghe hai từ này, Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí tối sầm cả mặt lại, hai tên này đúng là cặp huynh đệ éo le, bữa cơm hôm qua phải bỏ ra hơn hai trăm nghìn linh thạch rồi.
“Thú vị đấy”, Diệp Thành xoa cằm.
“Hạo Thiên Trần Dạ, cái tên này thật bá đạo”, dứt lời, Từ Nặc Nghiên đi tới, đầu tiên là nhìn ba người phía Vi Văn Trác rồi mới mỉm cười nhìn Diệp Thành: “Ngươi giấu kĩ đấy”.
“Cũng tạm”, Diệp Thành ho hắng.
“Người ta mà không nói thì ta còn không biết ba người phía Thi Nguyệt còn có đệ đệ nữa, đúng là bất ngờ”, Từ Nặc Nghiên xuýt xoa.
“Sao vậy? Cô nương quen với Hạo Thiên Thế Gia sao?”, Diệp Thành hỏi thăm dò.
“Quen, rất quen là đằng khác”, Từ Nặc Nghiên lấy ra một cái gương nhỏ, vừa nhìn vào gương vừa chỉnh lại tóc và nói: “Phu nhân của Hạo Thiên Huyền Chấn trước đây là thánh sứ Thất Tịch của Thất Tịch Cung ta, ừm, cũng chính là sư phụ của ta, ngươi nói xem có trùng hợp không?”
“Đừng nói nữa, ta hiểu rồi”, Diệp Thành day trán.
“Ê?”, phía này, Từ Nặc Nghiên tay cầm gương kéo vạt áo Diệp Thành cười nói: “Có phải ngươi quen với Cơ Vô Trần không?”
“Mời mười bốn người lên đài”, khi Diệp Thành còn đang mải tưởng tượng thì lão già tóc bạc ở Đan Thành đã lên tiếng.
Ông ta dứt lời, mấy người phía Diệp Thành không dám chậm trễ, lần lượt đi lên vân đài.
Vòng tổng kết quả là khác biệt, so với ba vòng trước thì vòng này thứ mà mỗi người cần dùng chính là vân đài do bí pháp tạo ra lơ lửng trong không trung với diện tích phải đến hai mươi trượng.
Vừa lên vân đài, Diệp Thành bắt đầu nhìn trái nhìn phải.