Một lúc lâu sau, Diệp Thành ho khan một tiếng: “Ta nói này, Thiên Tông thế gia không thể đi theo lẽ thường được à? Chúng ta đều biết rõ, hôn nhân chính trị thực ra cũng không có ý nghĩa mấy”.
“Nhưng đây là điều kiện của lão tổ chúng ta đưa ra”, Lăng Hạo nhún vai bất lực: “Muốn Thiên Tông thế gia gia nhập Viêm Hoàng chỉ có một điều kiện duy nhất này, ý Thánh chủ Viêm Hoàng thế nào?”
Diệp Thành day đầu mày: “Vừa nãy ngươi nói cô cô nhà ngươi vẫn đang trong trạng thái bị phong ấn?”
“Ít nhất thì bây giờ vẫn đang bị phong ấn”.
“Vậy ý ngươi là nữ chính trong cuộc liên hôn này vẫn chưa biết chuyện? Tất cả đều là ý của tiền bối Sở Thương Tông?”, Diệp Thành nhìn Lăng Hạo hỏi dò.
“Có thể nói là như vậy”.
“Vậy Thiên Tông thế gia chắc chắn là cô cô của ngươi sẽ đồng ý cuộc hôn nhân này sao?”
“Điều này thì lão tổ nhà ta đã có tính toán, quan trọng vẫn là ý của Thánh chủ Viêm Hoàng”, Lăng Hạo vẩy nhẹ chiếc quạt, mỉm cười trả lời.
“Ta rất tò mò”, Diệp Thành cũng nở nụ cười nhìn Lăng Hạo: “Thiên Tông thế gia có bao nhiêu nữ tử cùng thế hệ với ta, tại sao lại chọn cô cô của ngươi là Sở Linh Ngọc để kết hôn với ta, hơn nữa người ấy còn đang trong trạng thái bị phong ấn”.
Lăng Hạo chỉ cười nhẹ trước câu hỏi này của Diệp Thành: “Chúng ta đều biết, chênh lệch về vai vế của tu sĩ là không quan trọng, sở dĩ chọn cô cô của ta liên hôn với Tần huynh là vì người bình thường không xứng được với huyết mạch nghịch thiên của cô cô”.
“Hiểu rồi”, Diệp Thành thở dài.
“Không biết Thánh chủ Viêm Hoàng đã có quyết định chưa?”, lúc này Mặc Sơn mới lên tiếng.
Lăng Hạo cũng đưa mắt nhìn, có thể thấy trong mắt hai người đều mang theo hy vọng, xem ra họ cũng hy vọng hắn lấy Sở Linh Ngọc.
Tuy nhiên, dưới ánh mắt đầy hy vọng của hai người, Diệp Thành lại lắc đầu cười nhẹ.
Thấy thế, Lăng Hạo và Mặc Sơn đều khẽ nhíu mày.
“Cảm ơn sự yêu mến của Sở tiền bối, cũng cảm ơn Thiên Tông thế gia coi trọng”, Diệp Thành khẽ cười: “Mặc dù ta rất muốn Thiên Tông thế gia gia nhập Viêm Hoàng, nhưng ta không thể đồng ý cuộc hôn nhân này”.
“Không phải Thánh chủ Viêm Hoàng cho rằng cô cô của ta không xứng với huynh đó chứ?”, Lăng Hạo nhìn chằm chằm Diệp Thành.
“Đương nhiên không phải”, Diệp Thành vội lắc đầu, hắn đứng lên, nhìn về hư không phía Nam, nở nụ cười ấm áp: “Ở bên kia có người đang chờ ta”.
Hắn vừa nói ra lời này, Lăng Hạo và Mặc Sơn đưa mắt nhìn nhau, nhưng cả hai đều hơi nhíu mày. . Truyện Full
Hai người họ đều không ngốc, nếu không cũng không được cử đi đàm phán.