Ngay sau đó, khuôn mặt hắn vui mừng thấy rõ, vì bộ cổ quyển này ghi chép môn pháp luyện chế binh khí, bên trong giới thiệu chi tiết những vật liệu cần dùng cho quá trình luyện binh khí cũng như làm cách nào có thể luyện chế binh khí.
“Đây đúng là bảo bối”, trong lòng Diệp Thành hân hoan.
Đợi tới khi xem xong một lượt Luyện Khí Quyết, Diệp Thành mới trầm ngâm hồi lâu, trong lòng dự định luyện chế ra một loại binh khí. Kiếm Thiên Khuyết mặc dù dùng thuận tay nhưng lại quá nặng, làm chậm tốc độ, ở thời khắc quyết định, nếu bỏ đi thanh Thiên Khuyết thì tốc độ sẽ tăng nhanh hơn nhiều, vậy thì nếu lúc đó có một binh khí sắc bén đương nhiên sẽ khiến Diệp Thành như hổ mọc thêm cánh.
Nghĩ vậy, Diệp Thành lại lần nữa lấy cổ quyển Luyện Khí Quyết ra, tư từ lĩnh hội.
Hắn ngồi suốt một đêm, tới sáng hôm sau, hắn ăn vội chút gì đó rồi lại tiếp tục nhốt mình trong phòng.
Mãi tới trưa hắn mới bỏ cổ quyển Luyện Khí Quyết xuống.
“Luyện khí cần lửa, đúng là được viết ra cho mình”, khoé miệng Diệp Thành mang theo nụ cười, hắn thầm nhủ Vương Hoành có bao nhiêu thứ quý giá như vậy nhưng lại chỉ có thể trưng bày, bởi hắn không có chân hoả.
Diệp Thành vỗ vào túi đựng đồ thì liền có âm thanh vang vọng, một linh khí phát sáng bay ra ngoài. Có linh kiếm, có đại đao, có trường thương, cũng có đại chuỳ, tất cả đều là bảo bối mà hắn có được sau khi cướp được của đám đệ tử ở Địa Dương Phong.
Lúc này hắn đem những binh khí này cho vào lò, dùng những phần tinh tuý nhất của chúng để luyện chế.
Nói làm là làm, Diệp Thành lập tức triệu gọi chân hoả, vì sự thay đổi của ý niệm nên chân hoả cũng thay đổi hình thái, được Diệp Thành ngưng tụ thành lư lửa.
Ngay sau đó, một linh kiếm phát sáng được hắn ném vào lư lửa, sau đó hắn thận trọng kiểm soát ngọn lửa, từ từ loại bỏ những tạp chất trong linh kiếm để có được phần tinh tuý nhất.
Chẳng mấy chốc, linh kiếm được chân hoả với nhiệt độ cao nung tan thành dịch thể to bằng nắm tay.
Dịch thể này sặc sỡ đủ màu sắc, linh kiếm không được coi là thượng phẩm, nguyên liệu luyện chế cũng không phải là hoàn hảo nên bên trong có lẫn quá nhiều tạp chất. Lúc này, khi được nhúng trong chân hoả, toàn bộ tạp chất đều nổi lên.
Ngọn lửa bùng lên, Diệp Thành không hề vội vàng, hắn chậm rãi loại bỏ những tạp chất bên trong dịch thể.
Sau nửa canh giờ, những tạp chất vốn to bằng nắm tay đã được luyện hoá chỉ bằng cái móng tay. Mặc dù rất nhỏ nhưng lại là phần tinh tuý nhất.
Diệp Thành nghĩ bụng rồi gạt bay tạp chất to bằng móng tay kia ra ngoài.
Một khi rời khỏi lư lửa, dịch thể kia vì nhiệt độ hạ xuống đột ngột, lại quay về trạng thái thể rắn, Diệp Thành nắm trong lòng bàn tay, nó giống như tinh thể, phát quang phát sáng, rắn chắc vô cùng.
Có khởi đầu tốt đẹp, Diệp Thành càng thêm động lực.
Lư lửa cứ thế bốc cháy ngùn ngụt, một cái búa sắt được Diệp Thành cho vào trong, sau đó hắn tiếp tục tôi luyện linh kiếm.
Thời gian cứ thế trôi đi, màn đêm bắt đầu buông xuống.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Thành cũng thất bại nhiều lần, vì không thể kiểm soát được chân hoả khiến phần tinh tuý nhất bên trong binh khí đều hoá thành tro bụi.
Có điều hắn cũng không phải không có thu hoạch gì. Ở bên cạnh hắn, các viên tinh thể lớn nhỏ rất nhiều, đây đều là tinh hoa được luyện ra từ binh khí. Mãi tới đêm khua, Diệp Thành có thể luyện ra được toàn bộ tinh hoa của binh khí.
Phù!
“Hoàn thành bước đầu tiên”.
Diệp Thành thở ra một hơi mang theo tàn khí, trên mặt hắn rõ vẻ mệt mỏi. Mới một ngày một đêm mà ria mép đã mọc lởm chởm, mắt hằn lên từng đường vân máu.
Tôi luyện ra tinh hoa của rất nhiều binh khí, hắn coi như hoàn thành được bước đầu tiên, tiếp sau đây còn phải đem những tinh hoa của các loại binh khí này dung hợp lại với nhau, sau đó nung bằng chân hoả mới hoàn thành.
Một chai Ngọc Linh Dịch trút vào cơ thể, Diệp Thành bổ sung lại phần năng lượng tiêu hao đã mất rồi bắt đầu quá trình dung hợp ở bước thứ hai.
Vẫn dùng lư lửa kia. Diệp Thành đem toàn bộ tinh hoa của các loại binh khí đã tôi luyện ra được cho vào trong.
Chẳng mấy chốc, dưới ngọn lửa bừng bừng của chân hoả, tinh hoa bằng thể rắn kia lại lần nữa được nung chảy và dưới sự kiểm soát của Diệp Thành, nó không ngừng hoà vào làm một. Bước này không phải là khó, chỉ mất một canh giờ Diệp Thành đã hoàn thành quá trình dung hợp.
Lúc này, trong bàn tay hắn là một khối sắt màu đỏ gạch, đây chính là trạng thái của nhiều loại tinh hoa sau khi dung hợp.
Khối sắt màu đỏ gạch quả là bất phàm, sau khi dung hợp, nó ánh lên từng ánh sáng đỏ, lại rất kiên cố, chắc chắn là nguyên liệu tuyệt nhất cho quá trình chế tạo binh khí.
Thu lại khối sắt màu đỏ gạch kia, Diệp Thành bước ra khỏi cửa phòng, hắn nhảy ra khỏi Tiểu Linh Viên, vì quá trình tôi luyện tiếp theo nhất định sẽ có tiếng động, hắn không muốn làm phiền Trương Phong Niên và Hổ Oa nghỉ ngơi.
Diệp Thành tìm một nơi bí mật, tiếp tục dùng chân hoả ngưng tụ thành lư lửa, sau đó đem khối sắt kia cho vào trong.
Hắn hít vào một hơi thật sâu, thận trọng kiểm soát ngọn lửa và không ngừng tôi luyện khối sắt kia về hình cây kiếm.
Đây là cả quá trình tiêu tốn rất nhiều thời gian. Diệp Thành mất sáu canh giờ mới có thể luyện ra được một thứ miễn cưỡng có thể coi là phôi kiếm, thân kiếm vẫn còn thô ráp vô cùng.
“Cho dù nói thế nào thì cũng ra hình kiếm rồi”, Diệp Thành lau mồ hơi, tiếp tục luyện kiếm.
Cả quá trình diễn ra rất lâu.
Từ tối tới sáng, rồi sáng lại tới tối đêm, cứ thế mất ba ngày ba đêm liền, Diệp Thành không hề ngưng nghỉ lấy một giây.
Ở phía xa, một tảng đá to kệch sau khi trúng nhát kiếm vừa rồi thì bị chém như thanh đậu phụ mục nát, thanh kiếm màu đỏ gạch sắc vô cùng.
“Từ nay mày có tên là Xích Tiêu”, Diệp Thành khẽ lướt tay trên thanh kiếm, hắn thích thanh kiếm đến mức không nỡ bỏ ra. Đây chính là tâm huyết mấy ngày nay hắn bỏ ra, là thành phẩm binh khí đầu tiên hắn luyện ra được, đối với hắn vô cùng ý nghĩa.
Cầm thanh Thiên Khuyết và Xích Tiêu, Diệp Thành mãn nguyện nằm trên một tảng đá.
“Ngày mai tiếp tục đánh lén”, hắn nhếch miệng, không quên ngẩng đầu nhìn Địa Dương Phong sừng sững trên núi linh Hằng Nhạc Tông.
“Tính kế với ta, phải trả giá”, Diệp Thành cười lạnh lùng.
Từ sau khi đánh lén ở ngọn núi phía sau Hằng Nhạc Tông tới hôm nay cũng đã năm ngày trôi qua, Diệp Thành chắc chắn Cát Hồng đã lơ là cảnh giác, điều này cũng có nghĩa rằng thời cơ của hắn đến rồi.