Từ ngày hôm nay, cái tên Diệp Thành chắc chắn đã để lại ấn tượng khó phải trong lòng tất cả mọi người.
Mặc dù các đệ tử tham gia vào trận so tài ngoại môn lần này đều có một lần được khôi phục lại tư cách thi đấu nhưng các đệ tử được chọn vào trận Phục Hoạt hãy còn rất nhiều, giống như Doãn Chí Bình và Giang Hạo bị Diệp Thành đánh cho tàn tật nên đến cả khả năng tham gia vào trận Phục Hoạt cũng không có. Còn Tử Sam bị Diệp Thành trong trạng thái sống dở chết dở đánh bại ở trận Phục Hoạt nên không còn tư cách vào nội môn.
Tuy nhiên cũng có những người vận may khá tốt, ví dụ như Tề Hạo, Tô Tâm Nguyệt và vợ Hùng Nhị Đường Như Huyên.
Lúc này, nhân vật làm mưa làm gió là Diệp Thành đang ở trong Linh Đan Các.
“Vết thương quá nặng”, Từ Phúc vuốt râu nói, “cũng may cả chặng đường có sư muội trợ phần tim mạch cho ngươi”.
“Không biết hắn có thể tỉnh lại trước khi thử thách ở rừng hoang bắt đầu không”, Từ Phúc phất áo, rồi lại lấy ra hai bình ngọc, rút vào cái chậu gỗ mà nói: “Ta nghe nói trong số những đệ tử được phái vào thử thách rừng hoang ở ngoại môn có vài tên đang ủ mưu tính kế với Diệp Thành”.
“Đường huynh Giang Dương của thủ từ Giang Hạo ở Nhân Dương Phong, Khổng Tào đệ tử chân truyền của Địa Dương Phong, còn có cả Tả Khâu Minh của Giới Luật Đường, ba tên này đều đã đạt tới tu vi Chân Dương, nếu vào rừng hoang, không giết chết Diệp Thành mới lạ. Đây mới chỉ là ba người, nếu còn thêm cả trăm tên đệ tử ở cảnh giới Nhân Nguyên khác thì…”
“Lần đầu thu nạp đệ tử, sư muội có suy nghĩ gì?”
Tách!
Cả hai người còn đang nói chuyện thì bên trong chậu gỗ vang lên âm thanh từ trong cơ thể của Diệp Thành, cũng không biết là vì sao mà mật thuật luyện thể mà hắn tu luyện đột nhiên lại tự động vận chuyển, vừa luyện thể vừa đồng thời trị thương.
“Lại là mật thuật dị thường đó”, Từ Phúc liếc nhìn Diệp Thành và trầm tư.
“Tiểu tử này không hề đơn giản”, Từ Phúc vuốt râu, trong ánh mắt mang theo ánh nhìn đầy suy tư.
Vả lại nhờ có luyện thể và linh dịch được Từ Phúc đổ vào chậu gỗ nên khí tức của hắn càng ổn định hơn, từ tu vi ngưng khí tầng thứ chín đã tăng lên cảnh giới ngưng khí đỉnh phong, cũng chỉ còn một bước nữa là trở thành tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên rồi.
“Khả năng phục hồi của hắn thật mạnh mẽ, thế nhưng cũng không thể so với Huyền Linh Chi Thể được”, mặc dù Từ Phúc hết sức bất ngờ với khả năng phục hồi của Diệp Thành nhưng nhắc tới Huyền Linh Chi Thể ông ta lại lắc đầu thở dài như biết được sự khủng khiếp của nó vậy.
“Huyền Linh Chi Thể, những gì ta nghe được về nó là truyền thuyết bất bại”, Từ Phúc thở dài, giọng nói không giấu nổi vẻ kinh ngạc: “Cách bao nhiêu năm tháng như vậy rồi mà Huyền Linh Chi Thể vẫn có thể tái xuất trên đời này, thế nhưng nó lại không xuất hiện ở Hằng Nhạc Tông chúng ta. Nói thực thì sau khi ta nghe được tin này cũng rất bất ngờ, nếu không phải tin tức từ nội gián của Hằng Nhạc Tông ở Chính Dương Tông báo về kịp thời thì e rằng cho tới trận so tài của tam tông, chúng ta vẫn còn rất mơ hồ. Huyền Linh Chi Thể xuất thế, đây là một biến số, cục diện của Đại Sở ở tương lai có lẽ cũng sẽ do cô ta mà thay đổi.
“Vô địch?”, Sở Huyên nheo mắt lại, hỏi Từ Phúc một câu thăm dò: “Huyền Linh Chi Thể lợi hại đến thế sao?”
“Lẽ nào mạnh như Đạo Hoàng, gặp phải Huyền Linh Chi Thể cùng cảnh giới cũng sẽ bại?”
Sau khi nghe đánh giá của Từ Phúc về Huyền Linh Chi Thể, Sở Huyên càng nghiêm mặt hơn.
Nói rồi, Từ Phúc không quên liếc nhìn Diệp Thành trong chậu gỗ, lắc đầu thở dài: “Đám tiểu tử này không gặp thời rồi, sống vào thời Huyền Linh Chi Thể xuất thế thì tương lai của chúng định sẵn là mờ nhạt rồi”.
Sở Huyên thở dài lắc đầu.