Ở bên kia, Diệp Thành đã lảo đảo đứng dậy.
Bộ dáng của hắn còn đáng sợ hơn, tóc tai bù xù, công thể cũng gần như tàn phế, nửa người đã tàn tạ, xương trắng lộ ra ngoài, trông cực kỳ đáng sợ, nhìn hắn chẳng khác gì ác ma bò ra từ địa ngục.
Keng!
Sau tiếng rung của kiếm, Diệp Thành rút kiếm Xích Tiêu đang cắm trên mặt đất ra, một bước thành ba, loạng choạng lao về phía Ngô Trường Thanh.
Sau lưng hắn là hàng loạt dấu chân màu máu, nhưng hai mắt hắn lại loé lên ánh sáng sắc bén, tuy hắn bước đi lảo đảo nhưng bóng lưng lại vô cùng cao lớn.
“Đúng là vô pháp vô thiên”, nhìn Diệp Thành toàn thân đẫm máu, Ngô Tam Pháo tặc lưỡi cảm thán!
“May thay cuối cùng hắn cũng thắng”, Thái Ất Chân Nhân thoáng thở phào nhẹ nhõm.
“Bây giờ ta đã thấy hơi lo lắng cho Chính Dương Tông rồi, động đến vị sát tinh này xác định là thảm. Mười năm, nếu cho tiểu tử này mười năm, có lẽ ở Đại Sở này sẽ không tìm được ai có thể là đối thủ của hắn”.
“Ta đồng ý với câu này”.
Khi hai người đang thảo luận thì Diệp Thành đã cầm kiếm Xích Tiêu nhuốm máu tới trước mặt Ngô Trường Thanh.
“Không… Không được”, Ngô Trường Thanh nhìn Diệp Thành, miệng lại hộc ra máu, ông ta muốn ngồi dậy nhưng không thể.
Có lẽ cho tới giờ, ông ta mới thật sự hối hận năm đó mình đã phạm phải sai lầm lớn nhường nào. Có lẽ khi ấy ông ta chẳng thể ngờ được rằng con kiến trong mắt mình, bây giờ lại đang giẫm mình dưới chân.
Sai một ly đi một dặm, hồi tưởng lại cũng không thể thay đổi sự thật.
“Tha… Tha cho ta đi”, Ngô Trường Thanh gần như cầu xin Diệp Thành.
“Năm xưa ông cao ngạo lắm, không ngờ sẽ có ngày hôm nay, khi bị ta bao vây đánh giết cũng không ngờ sẽ có ngày hôm nay phải không? Ngô Trường Thanh à, làm gì rồi cũng phải trả giá thôi”, vẻ mặt Diệp Thành lạnh như băng, không hề có chút thương hại, tay hắn run run cầm kiếm Xích Tiêu đang rung, khẽ nâng lên rồi chém xuống không thương tiếc.
“Không… Không”, Ngô Trường Thanh hét lớn, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn sát kiếm nhuốm máu càng lúc càng lớn hơn trước mặt mình.
Phập!
Máu tươi bắn ra tung toé, tu sĩ cảnh giới Không Minh tầng thứ tám đầu lìa khỏi cổ.
Sau khi chém Ngô Trường Thanh, lúc này Diệp Thành mới lảo đảo, cuối cùng khuỵu gối trong từng cơn gió, huyết chiến với tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám mà hắn vẫn sống sót đã được coi là kỳ tích rồi.
“Tiểu tử”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân đã bắt đầu chạy lại.
Chỉ là họ chạy một lúc rồi phát hiện lòng bàn chân của mình rời khỏi mặt đất, sau đó cả cơ thể đều rời khỏi mặt đất.