Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Diệp Thành (full) - Truyện tác giả: Lục Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy thế, khoé miệng Hạo Thiên Huyền Chấn giật giật, ông ta đứng bật dậy: “Vậy… Vậy ta cũng ra ngoài đi dạo một vòng”.

“Ông thì không cần”, Hoa Tư bước lên kéo ông ta lại.

“A!”

“Bụp! Chát! Rầm! Uỳnh!”





Ở bên này, Diệp Thành đã bước vào sòng bạc.

Sòng bạc hôm nay yên tĩnh hơn rất nhiều.

Tại sao lại yên tĩnh? Còn không phải vì đặt cược xem ai sẽ giành ngôi vị Đan Khôi trong đại hội đấu đan mà thua khuynh gia bại sản sao? Bây giờ ai còn tiền chạy tới đặt cược nữa? Hầu hết đều ở nhà ôm mặt khóc rồi!

Có lẽ bây giờ rất nhiều người đang nghĩ xem nên đánh hắn thế nào ấy chứ!

Khụ khụ!

Diệp Thành ho khan một tiếng, ngoáy lỗ tai: “Việc… Việc này không thể trách ta được”.



“Tiểu hữu, thiếu chủ nhà ta đợi ngươi lâu lắm rồi”, không lâu sau lão già áo đen liền xuất hiện, nhưng không lập tức đưa Diệp Thành lên lầu như lần trước, lần này ông ta nói chuyện khiêm tốn hơn rất nhiều.

“Được, được”, Diệp Thành lên lầu, ngựa quen đường cũ, rất tự giác đi tới phòng Thiên Tự Hiệu.

Hắn vừa bước vào, Lăng Tiêu đã vội vàng đứng dậy, mỉm cười bảo: “Hạo Thiên đạo hữu, Lăng Tiêu chờ đã lâu, mời vào trong”.

“Khách sáo quá!”, ngoài miệng Diệp Thành nói thế nhưng hắn cũng thật sự không khách sáo, ngồi xuống một cách tự nhiên, hơn nữa còn nói thẳng mục đích mình tới: “Hôm nay ta phải đi rồi, không biết ta có thể lấy tiền đặt cược của mình chưa?”


“Đương nhiên rồi”, Lăng Tiêu phất tay lấy ra một cái túi đựng đồ đưa cho Diệp Thành: “Năm triệu, không thừa không thiếu”.


“Năm triệu? Sao nhiều thế?”, Diệp Thành giật mình.


Lăng Tiêu nở nụ cười; “Không giấu gì đạo hữu, tiền đặt cược mất cân bằng nghiêm trọng, hầu như mọi người đều cược Huyết Đồng và Huyền Nữ, ai ngờ đạo hữu lại một mình đặt cửa khác, vậy nên tỷ lệ từ một được một trăm đã tăng lên thành một được năm trăm”.


“Đạo hữu chờ một chút”, Lăng Tiêu cũng đứng lên, cười ngượng ngùng: “Tại hạ có một yêu cầu, mong đạo hữu cân nhắc”.


“Chuyện gì? Ngươi cứ nói đi”.


“Không biết đạo hữu có thể treo hàm tước khách khanh trưởng lão ở nhà họ Lăng ta không?”, Lăng Tiêu ho khan một tiếng.


Nghe vậy Diệp Thành nhướng mày, hắn hiểu ý đồ của Lăng Tiêu. Bây giờ có lẽ tên tuổi của Hạo Thiên Trần Dạ đã truyền khắp Đại Sở, chỉ cần là người có đầu óc bình thường đều sẽ nghĩ tới, thành tựu của hắn sau này chắc chắn không thấp hơn Đan Vương, người có tiềm lực như vậy, thế lực nào chẳng muốn lôi kéo!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK