Dứt lời, Diệp Thành nhẩm niệm, xoè bàn tay ra, thiên lôi biến thành màu tím lơ lửng trong lòng bàn tay trái, tiên hoả biến thành bảy màu cầu vồng lơ lửng trong lòng bàn tay phải.
Chân hoả?
Thiên lôi?
Nhìn thấy tiên hoả và thiên lôi trong lòng bàn tay Diệp Thành, ngoại trừ số ít người của hai quân, những người khác dù là người của Thiên Hoàng hay Viêm Hoàng đều nheo mắt, bọn họ không ngờ Diệp Thành lại có đồng thời cả chân hoả và thiên lôi.
Đương nhiên Diệp Thành thay đổi màu sắc của chân hoả và thiên lôi chỉ để che tai mắt mọi người, bởi vì bây giờ hắn liên tiếp sử dụng bí thuật bất truyền đã dấy lên nghi ngờ.
Bây giờ hắn không thể để lộ thân phận thật, nếu không mọi mưu tính của hắn sẽ bị phá hỏng.
“Nếu chẳng may Thánh chủ thua cuộc, chúng ta có nên giết Tần Vũ không?”, thấy Diệp Thành chuẩn bị tung chiêu lớn, lão già áo đen cảnh giới Chuẩn Thiên truyền âm cho mọi người: “Dù sao cũng đang ở trước linh sơn của Thiên Hoàng chúng ta, nếu giết hắn thì với trạng thái bây giờ của hắn cũng khó mà sống sót”.
“Không được”, nữ tử tên Hồng Loan phản đối: “Hắn là Thánh chủ của Viêm Hoàng, giết hắn thì chúng ta đừng mong có thể sống sót rời đi, chúng ta đều biết, nếu đại chiến thì thậm chí chúng ta còn không có nổi bốn phần khả năng thắng”.
“Ta đồng ý với Hồng Loan”, bà lão lưng còng lên tiếng: “Hơn nữa hai bên đang đánh cược, nếu Thiên Hoàng vì bại trận mà ra tay giết người sẽ hoàn toàn chọc giận Viêm Hoàng, vậy thì ngày hôm nay chắc chắn sẽ là một trận chiến không chết không nghỉ”.
“Ta thì sao cũng được”, gã thanh niên áo trắng tay cầm quạt gấp nở nụ cười khẽ: “Ta nghe Thánh chủ”.
“Các ngươi không tin tưởng Thánh chủ đến vậy à?”, lão già trung niên mặc áo mãng bào liếc nhìn mấy người rồi hừ lạnh: “Các ngươi cũng biết uy lực của Thiên Kiếm Thần Phạt, cho dù Tần Vũ có chân hoả và thiên lôi cũng không thể chống lại đòn vô song này, muốn thu phục Thiên Hoàng đâu dễ vậy!”
“Nhưng ta lại mong Diệp Thành thắng”, Hồng Loan hít sâu một hơi: “Thiên phú và sức chiến đấu của hắn ai cũng thấy rõ, nói câu này chắc mọi người đều không thích nhưng ta thấy hắn thích hợp làm thống soái của Viêm Hoàng hơn Thánh Chủ, ít nhất thì sự quyết đoán và tiềm lực của hắn là điều Thánh chủ chúng ta không thể so sánh”.
“Ta cũng nghĩ vậy”, bà lão lưng còng nhẹ giọng đáp.
“Các ngươi…”, lão già áo đen và người trung niên mặc áo mãng bào đều ném cho Hồng Loan và bà lão lưng còng một cái nhìn lạnh lùng.
Cứ thế, trận chiến giữa Chung Quy và Diệp Thành còn chưa bắt đầu phân định thắng thua thì các tiền bối cấp cao của Thiên Hoàng đã chia thành ba phe. Phe Hồng Loan và bà lão hy vọng Diệp Thành thắng, phe lão già áo đen và người đàn ông trung niên mặc áo mãng bào thì hy vọng Chung Quy thắng, phe gã thanh niên áo trắng thì giữ thái độ trung lập.
Giống như bọn họ, các trưởng lão và đệ tử của Thiên Hoàng cũng đang âm thầm thảo luận, về cơ bản cũng chia thành ba phái:
Phái những người có cái nhìn thiển cận thì hy vọng Chung Quy thắng.
Phái biết nhìn xa trông rộng thì hy vọng Diệp Thành thắng, vì sức chiến đấu và thiên phú của hắn quá tuyệt vời, khiến mọi người nhìn thấy một tương lai huy hoàng hơn.