Trong hư không, gương linh của Tả Khâu Minh bay lên trời, phát ra ánh sáng chói loá, chiếu sáng cảnh đêm u tối.
“Trấn áp cho ta”, Tả Khâu Minh lạnh giọng hét lên, gương linh cứ thế rung lên, ánh sáng chói loá khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
“Ôi chao”, Diệp Thành cảm nhận được luồng áp lực đè nén, hắn bị ép đến mức chao đảo, cứ thế phun ra cả miệng máu. “Mở cho ta”, sau tiếng hét, Diệp Thành đứng thẳng người, hôm qua, ba bảo bối linh khí còn không thể làm gì được hắn, huống hồ hiện giờ chỉ có một mình Tả Khâu Minh.
Bị Diệp Thành áp đảo gương linh, Tả Khâu Minh không hề thấy bất ngờ, hắn lập tức cắn vào đầu lưỡi để máu tươi bay vào gương linh.
Đột nhiên gương linh chiếu sáng loá, một đạo kinh mang cứ thế bay về phía Diệp Thành.
Vút!
Diệp Thành lật tay lấy ra thanh Thiên Khuyết chắn trước người.
Keng!
Đạo kinh mang kia đánh vào thanh Thiên Khuyết, tạo ra đốm lửa, còn sự chấn động khủng khiếp kia khiến Diệp Thành phải ói ra máu lùi về sau.
“Linh kính kiếm quyết”, Tả Khâu Minh hét lên, tận dụng binh khí bản mệnh của mình thi triển mật thuật mạnh mẽ, từng đạo kinh mang quét qua, uy lực dồi dào, bất cứ đạo kinh mang nào cũng có thể đâm xuyên vào cơ thể Diệp Thành.
Diệp Thành di chuyển, vừa né tránh vừa vung thanh Thiên Khuyết.
Keng!
Keng!
Trên thanh Thiên Khuyết liên tục có những đốm lửa toé ra, nó quả thực không hề khiến Diệp Thành phải thất vọng, thanh kiếm vừa dày vừa nặng không bị đánh gãy, thế nhưng dù là vậy thì hắn cũng bị đánh cho liên tiếp phun ra máu và lùi về sau, với tu vi hiện giờ của hắn thì mật pháp đối kháng với binh khí quả thực vẫn còn yếu.
“Ngươi còn có thể trụ được bao lâu”, Tả Khâu Minh lạnh giọng, lại lần nữa biến đổi ấn quyết.
Đột nhiên, từng đạo kinh mang sắc lạnh hợp lại với nhau, tụ thành một đạo rất dày, bên trên còn có điện lôi bao quanh, uy lực bá đạo vô cùng.
Thấy vậy, Diệp Thành dùng hai tay nắm chặt thanh Thiên Khuyết.
Vút! Đạo kinh mang kia cứ thế đánh trúng thanh Thiên Khuyết.
Keng!
Diệp Thành đau đớn bên vai, hắn đột nhiên mất đi tri giác, vì đạo kinh mang kia quá mạnh nên khiến hắn bị đánh nửa quỳ dưới đất, sau đó cổ họng còn cảm thấy ngai ngái vì dòng máu đã lại cuộn trào lên họng và bị phun ra ngoài.
A….
Diệp Thành gào thét dữ dội, hắn cố gắng đứng dậy, đánh ra từng chưởng Hàng Long nghịch thiên.
Bang!
Gương linh kia như thể bị đả kích, rung lên liên hồi, vì là binh pháp bản mệnh nên Tả Khâu Minh cũng gặp phải phản phệ, liên tục phun ra máu.
“Tên tiểu tử này chỉ sử dụng mình binh khí không”, Tả Khâu Minh tròn mắt nhìn Diệp Thành.
Hàng long!
Hàng long!
Hàng long!
Diệp Thành phẫn nộ, mỗi một lần đều bị binh khí áp chế khiến hắn không biết sử dụng tới tay bao nhiêu lần, cánh tay hắn đau đớn rã rời. Từng đạo long ảnh kiếm quang rẽ ngang bầu trời khiến gương linh đang ổn định phải cho xoay chuyển, đến cả từng đạo ánh sáng trên đó cũng tối dần đi.
“Xuống cho ta”, cuối cùng, Diệp Thành lại hét lên, vung cánh tay, mật thuật hàng long bá đạo được đánh ra liên tiếp.
Vù!
Diệp Thành mang trọng thương, từ đầu đến chân đều là những vết thương sâu, trên vai và phần ngực phải vết thương chằng chịt, phần sau lưng có một vết thương do kiếm gây ra, thậm chí còn có thể nhìn thấy cả phần xương rỉ máu lộ ra ngoài.
Còn Tả Khâu Minh cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy, đầu tóc hắn rũ rượi, máu thịt nhơ nhuốc giống như ác quỷ bước ra từ địa ngục.
Gần sáng, màn đấu đá giữa hai tên mới có thể coi là đi tới hồi kết.
Ở phía xa là một bóng hình mơ hồ nhuốm máu đang lảo đảo bước đi, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, nếu quan sát kỹ thì đó chính là Diệp Thành.