Art: Weibo @-Neve–
Chương 87: Danh hiệu giáo sư [17] Phương thuốc bị hủy, Mặc Khuynh bị phạt
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Mặc Khuynh ra khỏi bệnh viện số ba.
Tiếng còi xe từ ngoài cổng truyền đến, cô giương mắt, thấy Thẩm Kỳ lái một chiếc motor. Tay cô ấy cầm một chiếc mũ bảo hiểm, hơi nghiêng đầu.
Thẩm Kỳ nói: “Bên này.”
Mặc Khuynh đi về phía đó. Thẩm Kỳ đội mũ của mình lên, lại lấy một cái khác ném cho Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh đưa tay bắt được, đội lên, sau đó ngồi ở phía sau Thẩm Kỳ.
“Ngồi chắc nhé.”
Thẩm Kỳ nói chuyện rất ngắn gọn.
Lời vừa dứt thì lập tức cho xe khởi động, sau đó phóng đi.
Gió lạnh gào thét bên tai, khung cảnh hai bên liên tục lùi về sau, đêm đông yên tĩnh hoang vu, đến cả người và xe cộ lưu thông cũng ít.
Trong lúc chờ Tống Nhất Nguyên trong con hẻm nhỏ, Mặc Khuynh đã liên lạc với Thẩm Kỳ, để cô ấy tra tung tích của Lương Tự Chi. Là một cao thủ IT, để Thẩm Kỳ tra những thứ này sẽ nhanh hơn Mẫn Sưởng, rất nhanh đã bắt được xe của Lương Tự Chi.
Một tiếng sau khi Tỉnh Túc xảy ra chuyện, Lương Tự Chi lái xe rời khỏi khách sạn, sau đó đi một vòng quanh thành phố, ăn cơm xong, hiện tại đang men theo đường cao tốc rời đi.
Trời đêm tối đen như mực, không thấy được bất cứ thứ gì xung quanh.
Hai bên đường là cây cối xếp thành hàng, trên mặt là tuyết trắng phủ kín.
Motor phóng nhanh trên con đường nhỏ này, tiếng còi không dừng lại, đánh thức màn đêm yên tĩnh, cũng làm đám sinh vật không ngủ đông đang nghỉ tạm trên cây giật mình bay tán loạn. Cuối cùng, motor đi đến cuối con đường nhỏ, phóng lên đường lớn.
Thẩm Kỳ phanh xe, xe dừng lại.
“Lấy tốc độ của anh ta, hẳn là còn hai đến ba phút nữa.” Thẩm Kỳ đẩy kính chắn gió lên, lấy điện thoại ra xem định vị.
Mặc Khuynh xuống xe, nhàn nhạt nói: “Đứng sang một bên đi.”
Thẩm Kỳ hỏi: “Không cần hỗ trợ ạ?”
“Vướng víu.”
“…”
Thẩm Kỳ sống mười tám năm trên đời chưa bao giờ có ai dám nói chuyện với cô ấy như thế, nhưng Thẩm Kỳ cũng chỉ ngẩn người mấy giây, sau đó không hề tức giận gì cho xe dừng ở bên đường, bản thân cũng đứng gọn một bên chờ xem kịch hay.
Mặc Khuynh xoay cổ tay, đứng giữa đường, mắt nhìn phía trước.
Rất nhanh có ánh sáng đèn xe chiếu tới, mấy giây sau, một chiếc xe với tốc độ 60km/h phóng về phía này. Có lẽ là vì chợt nhìn thấy bóng người đứng giữa đường, xe phanh gấp một cái dừng lại.
Người ngồi ở ghế lái mở cửa kính xe, thò đầu ra quát: “Mẹ nó không muốn sống nữa–“
Tiếng quát dừng lại.
Lương Tự Chi nhận ra Mặc Khuynh.
Đèn xe chiếu lên người cô gái đứng ở giữa con đường lớn, kéo ra một cái bóng thật dài trên mặt đất, người tựa ma quỷ. Con ngươi tối đen của cô đảo qua, tựa lưỡi kiếm sắc bén, khuôn mặt bao phủ bởi sương lạnh.
Không biết vì cớ gì, Lương Tự Chi run lên một cái.
Đồng thời nhớ đến lời của Ôn Nghênh Tuyết–
“Đề phòng người tên Mặc Khuynh kia. Lấy được phương thuốc thì mau chóng rời đi, đừng có chậm trễ nán lại.”
Ma xui quỷ khiến thế nào, sau một giây sững sờ, ác ý trong lòng trỗi dậy, anh ta gần như không suy nghĩ một giây đạp chân ga.
Chiếc xe một lần nữa tiến về phía trước.
Nhưng mà một màn xảy ra tiếp theo đã phá vỡ toàn bộ thế giới quan trong hơn hai mươi năm qua của Lương Tự Chi. Chiếc xe của anh ta chỉ mới chạy tiếp được một mét, đến gần Mặc Khuynh, nhưng Mặc Khuynh đã đưa tay chặn lại đầu xe, chiếc xe cứ thế dừng lại.
Không thể nhúc nhích dù chỉ một centimet.
Lương Tự Chi đạp mạnh chân ga, nhưng chiếc xe cứ như đã hỏng, đứng im không nhúc nhích. Mấy giây sau, Mặc Khuynh khẽ híp mắt, tay vỗ xuống một cái, đầu xe cứ như nước biển hõm xuống, sau đó có khỏi trẳng bay lên.
Lương Tự Chi: “…”
Đây là con người sao!
Cảm giác sợ hãi bỗng từ sâu trong lòng không ngừng lan ra.
Hai chiếc đèn ở phía trước xe chớp tắt hai cái rồi vụt tắt. Mà người đứng trước mũi xe đưa tay đặt sau gáy, vặn cổ hai cái, giữa màn đêm tĩnh lặng, tiếng khớp xương vang lên rất rõ ràng.
Một Lương Tự Chi nhiều năm qua sống giữa những con người bình thường, giờ phút này giống như đang ở trong mộng, ngậm miệng không nói nên lời.
Thẩm Kỳ đứng một bên dùng máy tính hack camera theo dõi của con đường này vốn đang ngậm một cái kẹo mút trong miệng, giờ phút này, kẹo mút rơi dưới đất, lăn hai vòng, dính đầy bụi đất.
Mặc Khuynh vòng qua đầu xe, đi đến cạnh cửa xe.
Lương Tự Chi muốn kéo cửa kính xe lên, nhưng chỉ mới được một nửa, một nắm đấm vung tới, cửa kính xe vỡ vụn trong một cái nháy mắt.
Lá chắn cuối cùng không còn, Lương Tự Chi hoảng sợ đến mức tim đập điên cuồng.
Mặc Khuynh mở cửa xe, rũ mắt, nhìn Lương Tự Chi: “Phương thuốc.”
Tuy là tim đập thình thịch, nhưng Lương Tự Chi cũng là loại người thấy đủ sự đời, biểu tình trên mặt vẫn giữ được bình ổn như trước, cau mày trầm giọng nói: “Tôi không hiểu cô đang nói gì.”
“Thế sao?”
Cánh môi hé mở, một âm cuối kéo lên cao.
Lương Tự Chi bị dáng vẻ nghiền ngẫm kia dọa cho cả người run lên.
Cô… sao lại có dáng vẻ như tâm tình rất không tệ.
(*) đọc đến lần t3 mới nghĩ ra là bả sắp được đánh người nên vui đó:)))
Não còn chưa kịp vận hành, Lương Tự Chi đã cảm giác có bóng đen ập đến, anh ta giật mình, chỉ cảm nhận được cơ thể chợt nhẹ bẫng, chờ đến khi lấy lại tinh thần thì người đã bị ném xuống đất.
Lương Tự Chi nặng nề rơi xuống.
Anh ta ngẩng phắt đầu, cái gì cũng chưa kịp thấy rõ, chỉ thấy Mặc Khuynh tung cước, từ dưới hướng lên đá trúng cằm anh ta, khiến miệng anh ta phun ra một ngụm máu tươi.
“Tôi thích nhất loại người cứng miệng như anh.” Mặc Khuynh nhấc chân đặt lên ngực Lương Tự Chi, giọng nói nhẹ nhàng từ tốn, “Không ăn đòn thì sẽ không biết hối lỗi.”
“…”
Đau đớn phẫn nộ đan xen, hai mắt Lương Tự Chi đỏ hằn tia máu.
Anh ta từ trong sợ hãi kinh hoàng thoát ra, lại kéo về được chút lý trí, trừng lớn hai mắt nói với Mặc Khuynh: “Cô có biết hậu quả khi đắc tội tôi–“
Lời còn chưa dứt, Mặc Khuynh đã một cước đá trúng ngực anh ta.
Lương Tự Chi đau đến mức cuộn người lại như con tôm.
Mặc Khuynh đứng trước mặt anh ta, không nhanh không chậm nói: “Vậy anh có biết hậu quả khi đắc tội tôi không?”
“…”
Lương Tự Chi điên cuồng chửi tục trong lòng.
Lại thêm một cước đá tới, Lương Tự Chi không còn hơi đâu mà mắng người nữa, cơn đau đã lan ra từng tế bào trên cơ thể.
Mặc Khuynh ngồi xuống cạnh, đưa tay chạm đến phương thuốc bị đánh văng từ trong người anh ta ra. Lương Tự Chi phản ứng theo bản năng muốn giấu đi, nhưng đã không kịp, từ bàn tay truyền đến một cơn đau nhói, loáng cái, phương thuốc đã bị cướp đi.
Lương Tự Chi hoảng lên, quên cả đau đớn, quên cả hoàn cảnh trước mắt.
“Tôi biết hai mươi mốt trình tự,” Lương Tự Chi ngẩng đầu, gian nan nói, “Cô chỉ cần cho tôi nhìn một cái, phương thuốc này tôi không cần nữa, cũng sẽ xóa bỏ ân oán hôm nay.”
Mặc Khuynh cầm tờ giấy kia chậm rãi đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Tôi không có hứng thú với phương thuốc.”
Lương Tự Chi nhìn cô, trong mắt là nghi hoặc và mờ mịt.
Mặc Khuynh nhả từng chữ: “Tôi đến để hủy nó thôi.”
“Ha ha ha…” Lương Tự Chi cứ như nghe thấy một câu chuyện cười, chợt cười lớn, máu từ trong miệng trào ra, nhưng anh ta vẫn cười không dừng được, “Lẽ nào cô không biết, phương thuốc này không thể tiêu hủy…”
Muốn tiêu hủy phương thuốc?
Đây chính là câu chuyện buồn cười nhất đời này anh ta nghe được.
Một trăm năm trước, vô số kẻ vì phương thuốc mà điên cuồng, đương nhiên, cũng có những người muốn tiêu hủy. Chỉ là, biện pháp gì có thể nghĩ ra họ đều đã thử, nhưng lại không thể làm nó sứt mẻ một chút nào.
Phương thuốc này căn bản không phải là món đồ nên có ở nhân gian.
Nhưng mà, tiếng cười của anh ta không kéo dài được lâu.
Bởi vì, Mặc Khuynh lấy ra một cái bình nhỏ, mở nắp bình ra, nhỏ mấy giọt lên nó.
Chất lỏng kia màu đỏ, vừa dính vào tờ giấy được gọi là “không thể tiêu hủy” lập tức bốc cháy, ngọn lửa không ngừng lan rộng, phương thuốc cứ như thế bị đốt cháy trong tay Mặc Khuynh.
Mà ngọn lửa này, chỉ đốt phương thuốc, không đốt Mặc Khuynh.
Cứ như ngọn lửa này từ lòng bàn tay Mặc Khuynh bùng lên.
Ngọn lửa chiếu lên khuôn mặt của Mặc Khuynh, ánh lửa lập lòe biến ảo, không thể nhìn rõ cảm xúc trên mặt cô là gì.
“Không thể nào, chuyện này là không thể…”
Biểu cảm trên mặt Lương Tự Chi chuyển thành khiếp sợ, một giây khi ngọn lửa kia biến mất đã hoàn toàn biến thành điên cuồng vặn vẹo.
“A.”
Mặc Khuynh cười nhạo một tiếng.
Phương thuốc đã hoàn toàn hóa thành tro tàn, từ trong lòng bàn tay Mặc Khuynh lả tả rơi xuống, bị gió cuốn đi.
“Sao có thể?! Sao mày lại hủy được nó?!” Lương Tự Chi nổi điên, muốn bắt lại đám tro tàn này, anh ta phẫn nộ mắng, “Con điên này, mày có biết nó có giá trị thế nào không hả?!”
“Thích thì hủy thôi.” Mặc Khuynh lười biếng đáp.
Sau đó hơi cúi người, ngón trỏ uốn cong, nâng cằm Lương Tự Chi lên: “Giống như anh…”
Giọng nói nhẹ như gió thoảng, ngữ điệu chậm rãi, lôi cuốn nhưng cũng khiến người ta lạnh gáy sợ hãi.
Cả người Lương Tự Chi cứng đờ.
Một giây sau, anh ta nghe được Mặc Khuynh từ tốn nói: “Tôi thích đánh thì đánh.”
…
Năm phút sau, Mặc Khuynh đi về phía Thẩm Kỳ đứng chôn chân bên đường.
Sau lưng cô là một chiếc xe báo hỏng và… Lương Tự Chi thương tích đầy mình.
Mặc Khuynh đi đến trước mặt Thẩm Kỳ, hỏi: “Xử lý xong rồi?”
“A… vâng.” Thẩm Kỳ cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, đóng chiếc notebook siêu mỏng lại, tùy tiện thả vào trong chiếc túi bên trái, “Đã thay đổi hết video giám sát rồi ạ.”
Mặc Khuynh nói: “Vậy thì đi thôi.”
“… Vâng.” Thẩm Kỳ vẫn còn chưa thoát ra khỏi một màn kinh hoàng vừa rồi.
Cô ấy ngồi lên xe, Mặc Khuynh ngồi phía sau, quy củ đội mũ bảo hiểm lên. Cô ấy thoáng nhìn gương chiếu hậu, thấy Mặc Khuynh tự giác tuân thủ pháp luật như thế, lại nhớ đến cảnh vừa rồi, trong lòng có một cảm giác vi diệu khó nói thành lời.
Quãng đường quay về này, tốc độ xe của Thẩm Kỳ chỉ như một cái xe máy điện.
Thẩm Kỳ lái xe chậm như rùa, hỏi Mặc Khuynh: “Sao chị ép chiếc xe kia dừng lại được thế?”
Mặc Khuynh thuận miệng đáp: “Em có thể coi nó là một công nghệ cao mà em chưa thể lý giải được.”
“…”
Thẩm Kỳ sống một cuộc đời ngắn chưa từng trải qua cái gì mà “không thể lý giải”, thật sự cảm thấy chuyện này có hơi khó với mình.
Nhưng Thẩm Kỳ cũng thức thời chuyển chủ đề: “Phương thuốc kia thì sao ạ, làm ảo thuật sao?”
“Không phải.” Mặc Khuynh đáp.
“Bị hủy thật rồi?” Thẩm Kỳ hoàn toàn không ngờ đến kết quả này.
“Ừm.”
“Vì sao không lưu lại, xem xong rồi đốt cũng được mà.”
Là một người từng sở hữu cuốn sách cổ về các phối phương kỳ diệu của Trung y(*), Thẩm Kỳ đương nhiên biết đến truyền thuyết về vị thần y kia, cũng biết phương thuốc mà vị ấy lưu lại quý báu đến mức nào.
(*) Lần nào dịch đến tên sách của bả cũng phải lục lại hồi đầu tiên mình dịch là gì, riết cũng lười, thôi từ giờ cứ nói đại loại vậy đi:>
Cô ấy cũng ôm suy nghĩ sẽ ngó một cái.
Kết quả, phá gia chi tử Mặc Khuynh này lại nhấc tay một cái tiêu hủy rồi.
Hủy rồi.
Bảo vật vô giá có một không hai, chỉ cần để lộ tung tích là sẽ khiến giang hồ hỗn loạn, lại cứ thể tiêu tan trên tay Mặc Khuynh trong phút mốt.
Mặc Khuynh: “Không cần thiết.”
Thẩm Kỳ nén đau trong lòng, hỏi: “Bình thuốc kia của chị là gì thế?”
“Bí phương.”
Thẩm Kỳ: “…” Được rồi, không hỏi nữa.
Thẩm Kỳ cũng chỉ hỏi ra thắc mắc trong lòng, Mặc Khuynh trả lời thế nào thì biết vậy, Mặc Khuynh không trả lời, cô ấy cũng sẽ không vặn hỏi. Về phần động cơ Mặc Khuynh làm những chuyện này, và đánh giá hành vi của Mặc Khuynh, cô ấy đều cảm thấy không cần thiết.
Ở chung với Mặc Khuynh, cần phải biết giới hạn ở đâu.
Vào đến nội thành, Thẩm Kỳ nhìn đèn đỏ phía trước, cho xe dừng lại.
“Đúng rồi.” Thẩm Kỳ chợt nhớ ra một chuyện quan trọng.
“Cái gì?”
Thẩm Kỳ hỏi: “Chuyện chị làm lần này có cần báo cáo với anh trai em không?”
“…”
Lúc Mặc Khuynh làm chuyện này hoàn toàn không nhớ đến Hoắc Tư.
*
Nợ máu trả bằng máu.
Tỉnh Túc nhập viện thế nào, Lương Tự Chi cũng mang theo thương thế tương tự nhập viện như thế.
Phụ trách ca phẫu thuật vẫn là Ôn Nghênh Tuyết.
Một đêm kia, Tống Nhất Nguyên còn đang do dự xem có ở lại chăm sóc cho Tỉnh Túc hay không thì nhận được điện thoại của Hoắc Tư — Mặc Khuynh đánh cho Lương Tự Chi còn nửa cái mạng, đề phòng bọn họ trả thủ, tốt nhất là anh ta ở bên cạnh thủ cho Tỉnh Túc.
Tống Nhất Nguyên ngẩn người.
– – Lời này với lời của Mặc Khuynh trước khi đi không khác nhau nhiều.
– – Hóa ra là Mặc Khuynh muốn đi báo thù Lương Tự Chi?
“Mặc Khuynh thì sao?” Tống Nhất Nguyên cảm giác được mồ hôi lạnh từ trên trán rịn ra.
Anh ta nhìn Tỉnh Túc đang ngủ, đi ra cửa sổ, đè giọng xuống thấp nhất.
“Đang trên đường đến căn cứ số 08.” Hoắc Tư trầm giọng nói, “Thủ lĩnh Phạm cũng đang trên đường đến đây.”
Tống Nhất Nguyên giật mình: “Chuyện này kinh động đến cả thủ lĩnh Phạm?”
Hoắc Tư: “Hỏi thừa.”
“Vậy Mặc Khuynh sẽ bị xử lý thế nào?” Tống Nhất Nguyên cuống lên, “Chuyện này không thể trách em ấy, em ấy cũng không chủ động gây sự, là bọn họ động thủ trước…”
“Tôi đã nghe đầu đuôi câu chuyện từ Thẩm Kỳ.” Hoắc Tư nói, “Tôi sẽ báo cáo chi tiết với thủ lĩnh Phạm. Về phần ngài ấy xử lý thế nào, sẽ có cái nhìn ra sao, không phải là chuyện tôi có thể kiểm soát được.”
“Thì anh cố mà nói thêm mấy câu dễ nghe, cái ông già kia–” Tống Nhất Nguyên mắng người đến một nữa, cứng rắn nuốt lại.
Hoắc Tư nói: “Tôi không thể có lập trường.”
“Tự nhiên bây giờ anh lại biết bản thân phải đối xử thế nào với em ấy rồi à?” Tống Nhất Nguyên tức muốn bốc hỏa.
“Tính chất nghiêm trọng của việc này không giống với những sự việc nhỏ nhặt trước đó.” Hoắc Tư trầm giọng nói, “Ở trước mặt thủ lĩnh Phạm tôi không thể có lập trường của riêng mình. Nếu không, thân phận tổng quan sát viên sẽ mất.”
“…”
Tống Nhất Nguyên nghe thế thì nghẹn lời.
Lấy thân phận quan sát viên, bọn họ quả thật không thể có lập trường gì cả. Chỉ là ở chung với Mặc Khuynh lâu rồi, họ đã bất giác coi Mặc Khuynh thành người nhà.
Ở trước mặt Mặc Khuynh, có thái độ thiên vị vốn là vi phạm quy định.
Ở trước mặt căn cứ… họ bắt buộc phải thu liễm.
Chuyện Mặc Khuynh gây ra càng lúc càng nghiêm trọng, bọn họ càng không thể tỏ lập trường vào lúc này.
“Trước mắt cậu cứ chăm sóc cho Tỉnh Túc đi. Chờ có kết quả xử lý Mặc Khuynh rồi tôi sẽ báo với cậu.” Hoắc Tư nói xong thì cúp máy.
Tống Nhất Nguyên đứng trước cửa sổ, điện thoại trong tay bị siết chặt, tâm trạng thấp thỏm không yên.
Sớm biết…
Anh ta đã không để Mặc Khuynh đi.
*
Căn cứ số 08.
Thẩm Kỳ cho xe dừng lại bên đường, cùng Mặc Khuynh xuống xe.
Hoắc Tư đã đứng chờ sẵn trước cửa.
Hoắc Tư nhìn Thẩm Kỳ, nói: “Em về trước đi.”
“Vì sao?” Thẩm Kỳ không hiểu, “Em cũng tham gia mà.”
“Chuyện của em, thủ lĩnh bên đó tự nhiên sẽ tìm em tính sổ.” Hoắc Tư hoàn toàn không có ý định thiên vị cô ấy, nói thẳng, “Mặc Khuynh là chuyện của nhánh Hành động.”
Thẩm Kỳ hơi ngẩn ra, nhất thời không biết phải nói gì.
“Tạm biệt.” Mặc Khuynh thản nhiên chào cô ấy.
Thẩm Kỳ đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Hoắc Tư đưa Mặc Khuynh đi vào.
“Thái độ nghiêm chỉnh, thành thật nhận sai, rũ sạch trách nhiệm.” Đứng trước thang máy, Hoắc Tư hơi dừng lại, không hề do dự một giây bán đứng đồng đội, “Ném nồi sang cho Tống Nhất Nguyên.”
Mặc Khuynh ngạc nhiên: “Hả?”
Hoắc Tư thấp giọng dặn dò: “Cứ làm như tôi nói.”
Thang máy đã đến, cửa chậm rãi mở ra. Khuôn mặt của thủ lĩnh Phạm xuất hiện trước mắt Hoắc Tư và Mặc Khuynh.
Thủ lĩnh Phạm từ tầng hầm đi lên, nhấc mắt quét qua hai người, ánh mắt sắc bén: “Làm cái gì theo cậu nói?”
Hoắc Tư: “…”
Mặc Khuynh: ''…”
Xong đời.
***
88: Mấy chương này dài quá trời quá đất luôn, may mà hấp dẫn nên không bị đuối:3